Lạc Tề Anh vừa nói vừa bóp nát ly rượu trong tay. Hiện giờ Lạc Tề Anh đã nhanh chóng đột phá cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao sau khi có được toàn bộ tài nguyên của học viện kiếm thuật Thiên Sơn. Trong các đệ tử của năm đại danh sơn thì hắn đã trở thành một ngôi sao mới đầy tiềm năng. Nghĩ đến năm đó cảnh giới của Tiêu Chính Văn cũng chỉ là cảnh giới Thiên Thần một sao, dù có linh khí khôi phục, Tiêu Chính Văn vừa không có tông môn giúp đỡ vừa không có gia tộc ủng hộ, không thể đột phá nhanh đến thế. Thế nên Lạc Tề Anh tự cho rằng, chỉ cần tìm được Tiêu Chính Văn thì với thực lực của mình chắc chắn có thể giết được anh, sau đó lập công lớn cho Thiên Sơn. Như thế hắn có thể nhận được sự quan tâm của cả Thiên Sơn, từ đó có nhiều tài nguyên hơn, càng nhanh đột phá đến cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao. Đến lúc đó, hắn có thể tự hào mình là người trẻ xuất chúng của cả Hoa Quốc. Trước đây tên Tiêu Chính Văn này là ác mộng của Thiên Sơn, nhưng bây giờ ngay cả Lạc Tề Anh hắn cũng có tự tin khiêu chiến với Tiêu Chính Văn. Nghĩ đến đây Lạc Tề Anh không khỏi nở nụ cười đắc ý. Xem ra đúng là thế đời vô thường, người từng ở trên cao, khiến hắn phải ngước nhìn bây giờ cũng chỉ xứng đáng bị hắn giẫm đạp dưới chân, làm một hòn đá đệm chân trên con đường phía trước mà thôi. Bây giờ hắn một lòng muốn một bước lên đỉnh cao, dù Lạc Trường Sinh luôn nói với hắn đừng hống hách khinh thường nhưng Lạc Tề Anh lại cảm thấy bố mình gan bé quá. “Mau làm theo những gì tôi nói với anh”. Lạc Tề Anh đã không đợi được nữa rồi. Phùng Tiếu Thiên cũng không nghĩ nhiều, đứng lên đi ra khỏi phòng. Với địa vị trong giới giải trí hiện giờ của gã, muốn bôi đen Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi. Phùng Tiếu Thiên đi ra khỏi biệt thự, ngồi vào xe của mình, người đại diện vội quay đầu lại nói: “Cậu Phùng, giờ chúng ta đi đâu?” Quay đầu sang nhìn người đại diện, Phùng Tiếu Thiên nghiến răng nói: “Anh Triệu, tiếp theo chúng ta có thể phải làm một việc lớn, nếu anh sợ thì có thể lùi bước”. Dù sao gã sắp phải đứng về phe đối lập với vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn, đồng nghĩa với việc hoàn toàn trở mặt với giới chính trị, hoặc sự nghiệp của gã cũng sẽ kết thúc tại đây. Thế nên gã mới hỏi người đại diện lần cuối. “Cậu Phùng, cậu nói gì thế, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia mà”. Người đại diện quay sang nịnh bợ nói với Phùng Tiếu Thiên. Cho đến khi Phùng Tiếu Thiên nhìn thấy vẻ mặt kiên định của người đại diện thì mới gật đầu, vỗ vào ghế lái nói: “Về công ty”. Nhìn Phùng Tiếu Thiên đi khỏi rồi Lạc Tề Anh mới bưng một ly rượu vang quay về sofa, ngồi xuống cười nói: “Tiêu Chính Văn à, e là anh có nằm mơ cũng không ngờ tôi sẽ lên kế hoạch vung lưới bắt anh nhỉ?” “Đúng là đáng mong đợi, vua Bắc Lương được người người tôn kính bị người khác đạp dưới chân sẽ như thế nào đây?”