Tiêu Chính Văn đáp xuống, Địch Long và A Hải cùng hàng trăm người mà bọn chúng dẫn đến đều quỳ xuống. “Sao có thể… sao thế được?” A Hải hoảng sợ mồ hôi đổ như tắm, chẳng phải Tiêu Chính Văn chỉ đạt tới cảnh giới Thiên Thần một sao à? Nhưng vừa rồi ngay cả hắn cũng không thể nhìn rõ được rốt cuộc bốn cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao mà Thiên Sơn phái đến chết thế nào, thì bốn người đã ngã vào trong vũng máu. “Anh vừa nói gì? Anh muốn cướp với ai?” Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng sải bước đi về phía A Hải. “Tiêu Chính Văn, dù anh là vua Bắc Lương, nhưng năm năm nay đã thay đổi rất nhiều. Rất nhiều cường giả ngoài lãnh thổ của năm đại danh sơn đều đã quay về”. “Chỉ một mình anh mà cũng dám đối đầu với năm đại danh sơn à? Tôi khuyên anh tốt nhất… tốt nhất tha cho bọn tôi, sau đó đưa quyền giao dịch dược phẩm quốc tế ra đây, nếu không… nếu không…” “Nếu không thì sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn A Hải. Lúc này A Hải đã sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên. Đôi mắt đó của Tiêu Chính Văn hệt như cơn ác mộng của hắn. “Tiêu Chính Văn, tôi nói cho anh biết tôi là người của Thiên Sơn, Thiên Sơn đã có cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương quay về, anh… chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, chúng tôi có thể không truy cứu chuyện vừa rồi”. A Hải ngẩng phắt đầu lên sau đó sửa lời lại nói. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn A Hải, khẽ lắc đầu, sau đó nói với Lãnh Kế Hồng: “Sếp Lãnh, chúng ta đi thôi, đừng để người ta đợi lâu”. Nói rồi anh nắm tay Khương Vy Nhan cùng đi về phía chiếc xe cách đó không xa. Nhìn đám người A Hải quỳ dưới đất, Lãnh Kế Hồng do dự nói: “Cậu Tiêu, mấy… mấy người kia phải làm sao?” “Bọn chúng à? Giết đi!” Tiêu Chính Văn bình thản nói. Sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ một tay ra, lòng bàn tay hơi đè xuống dưới. Ầm! Một sức mạnh vô hình như rơi từ trên trời xuống. Sau đó đám người A Hải đều biến thành sương máu. Đám người A Hải và Địch Long vừa rồi còn ngông nghênh dường như không thể phát ra tiếng kêu nào đã biến thành sương máu. Hơn nữa hàng trăm người đến cùng bọn chúng cũng đều biến thành sương máu. Tiêu Chính Văn lên xe, chương trình phát sóng trực tiếp trên đài truyền hình cũng thông báo kết thúc. Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều đang thảo luận về chuyện Tiêu Chính Văn quay lại giới chính trị. Chủ đề chủ yếu mà mọi người thảo luận cũng chỉ có ba chữ vua Bắc Lương. Nhìn thấy cảnh tượng này Lạc Tề Thiên cũng sa sầm mặt mày như sắp nhỏ ra nước. Tiêu Chính Văn quay về một cách hùng mạnh như thế chứng tỏ điều gì? Lẽ nào phía sau anh ta còn có chỗ dựa lớn sao?