Chiến Thần Bất Bại

chương 2637

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cho dù Tiêu Chính Văn có đủ sức mạnh để đấu một trận với Bán Bộ Nhân Vương thì sao chứ? Bây giờ ở Giang Trung có ba cao thủ Bán Bộ Nhân Vương, chẳng lẽ Tiêu Chính Văn còn có cơ hội chiến thắng sao? Chỉ cần ba người bọn họ hợp lực lại, giết chết Tiêu Chính Văn, không phải chuyện khó! Sở Hồng Thiên thậm chí còn không có can đảm phản kháng, quỳ phịch xuống luôn! Chẳng lẽ cả Thiên Sơn đều hèn nhát giống ông ta? Nhưng Sở Hồng Thiên đâu còn có tâm trạng quan tâm người khác đánh giá mình như thế nào? Chuyện quan trọng trước mắt là phải bảo toàn mạng sống cho mình. Người đến được cảnh giới này như bọn họ, từ lâu đã không màng tới những thứ danh lợi của thế gian! Chỉ là đám người Cái Tử Anh không biết rằng Tiêu Chính Văn đã lĩnh ngộ được đến tầng chân khí, về cách vận dụng trận pháp, trình độ của bọn họ tuyệt đối không thể so sánh được! Mặc dù cảnh giới của Tiêu Chính Văn thấp hơn bọn họ một cái đầu, nhưng tính lĩnh ngộ đã bỏ xa bọn họ rất nhiều! Trên cảnh giới Thiên Thần, hay thậm chí là cảnh giới cao hơn, tính lĩnh ngộ cao quan trọng hơn cảnh giới nhiều! Dù sao mọi người đều đang sử dụng sức mạnh của trời đất, nhưng tính lĩnh ngộ càng cao thì sức mạnh trời đất có thể vận dụng càng đáng sợ! Điều này giống như, bạn có thể điều khiển một mảnh thiên thạch, nhưng đối phương có thể điều khiển một hành tinh lớn, vậy thì còn chiến đấu thế nào nữa. Nói cách khác, không đạt đến cảnh giới Nhân Vương, sẽ không bao giờ có thể lĩnh ngộ được sự tồn tại của chân khí, càng không thể cảm nhận được chân khí! Đến cảm nhận còn khó như lên trời, chứ đừng nói đến việc vận dụng! Cũng có nghĩa là thực lực của Tiêu Chính Văn bây giờ đã ngang với Nhân Vương! Nếu không lúc ở Sơn Thành, sao anh có thể dễ dàng giết chết cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương như vậy? Lúc đó Sở Hồng Thiên có mặt, ông ta là người rõ nhất. Số người tham gia trận đấu đã không còn có thể san bằng sự chênh lệch về thực lực nữa rồi! Khoảng cách lớn như vậy, dù có đánh cũng chính là tự nộp mạng! Vì vậy, Sở Hồng Thiên hoàn toàn không dám nói nhiều, thậm chí còn không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn! Nếu không may nói ra câu nào đắc tội với Tiêu Chính Văn, ông ta đừng bao giờ nghĩ đến chuyện quay lại Thiên Sơn nữa! So với thể diện, mạng sống mới là thứ quý giá nhất! Chỉ cần ông ta còn sống, nói không chừng sau này còn có thể có cơ hội lấy lại thể diện, nhưng nếu chết rồi, thì thật sự không còn cơ hội trở mình nữa! Tiêu Chính Văn thậm chí không thèm liếc nhìn Sở Hồng Thiên, lập tức đưa mắt nhìn sang Cái Tử Anh và Nhiếp Tri Cổ! “Còn các ông sao? Quỳ xuống, hay là chết?” Giọng nói của Tiêu Chính Văn vẫn vô cùng lạnh lùng, nhìn vào mắt hai người họ, như đang nhìn hai thi thể! “Thằng nhãi Tiêu Chính Văn, cậu đừng tưởng rằng Sở Hồng Thiên không có khí phách thì người ở Hoa Sơn và Hằng Sơn chúng tôi cũng hèn nhát như ông ta!” Cái Tử Anh giận đến mức sắp bùng nổ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio