Năm đại danh sơn vốn còn đang đợi Tiêu Chính Văn nhất thời tức giận giết Vương Quốc Xương, chọc giận Kiếm Tiên Thiên Sơn thì có cường giả cảnh giới Nhân Vương ra tay giết Tiêu Chính Văn ngay. Nhưng bây giờ đã không làm được thế rồi. Người nhà họ Lý đã lên tiếng, đừng nói là Tiêu Chính Văn, dù Kiếm Tiên Thiên Sơn cũng phải suy xét cẩn thận. “Ông Lý, việc này không phải do tôi, Vương Quốc Xương là người đại diện được năm đại danh sơn tôi chọn ra, ai dám động vào cậu ta thì là không nể mặt năm đại danh sơn”. “Cho dù là ai vả vào mặt năm đại danh sơn đều chỉ có một con đường chết thôi”. Bề ngoài Kiếm Tiên Thiên Sơn không có ý nhượng bộ, nhưng thật ra đã nhường bước rồi. Chỉ cần Tiêu Chính Văn không giết Vương Quốc Xương thì Kiếm Tiên Thiên Sơn cũng sẽ không ra tay. Nghe thế Lý Chính Đạo khẽ gật đầu, sau đó dời tầm mắt sang bên Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, sau đó lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết hắn là người đại diện của ai, nhưng có ý giết Thiên Tử chính là tội phản nước trong quy định của pháp luật Hoa Quốc”. “Người phản nước giết không thương tiếc”. Giết không thương tiếc? Giọng Tiêu Chính Văn vang lên khắp nơi, tất cả người dân Hoa Quốc đều ngơ ngác. Năm đại danh sơn cũng sửng sốt. Lý Chính Đạo cũng thế. “Tiêu Chính Văn, dù cậu là vua Bắc Lương, nhưng trong mắt năm đại danh sơn, cậu chẳng khác gì người bình thường. Cho dù cậu có bao nhiêu công với Hoa Quốc thì cậu vẫn không đủ tư cách đối nghịch với năm đại danh sơn”. “Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, thả Vương Quốc Xương ra”. Kiếm Tiên Thiên Sơn hoàn toàn nổi giận. Sở dĩ cụ ta chọn cách này để cảnh cáo Tiêu Chính Văn là muốn để người dân cả nước, thậm chí là cả thế giới đều biết Tiêu Chính Văn không phải là vô địch thiên hạ. Chỉ cần cụ ta nói một câu, Tiêu Chính Văn sẽ ngoan ngoãn làm theo. Hơn nữa lúc này tiếng vang của Tiêu Chính Văn quá lớn. Nếu cụ ta ra tay giết Tiêu Chính Văn vào thời điểm mấu chốt này chỉ sẽ khiến người dân Hoa Quốc phẫn nộ. Đây cũng không phải là kết quả Kiếm Tiên Thiên Sơn muốn nhìn thấy. Nhưng cụ ta không ngờ Tiêu Chính Văn lại không nể mặt cụ ta chút nào, thậm chí còn cãi lại lời của Lý Chính Đạo. “Tiêu Chính Văn, cần gì phải kích động như thế, hay là bảo cậu ta xin lỗi Thiên Tử, thả cậu ta ra đi”. Lý Chính Đạo lại lên tiếng. Cụ ta không muốn nhìn thấy ngôi sao mới tài năng Tiêu Chính Văn này thất bại ở đây. Nghe nói thế Tiêu Chính Văn chỉ híp mắt nhìn Vương Quốc Xương sắc mặt đang tái nhợt. “Tiêu Chính Văn, bất kể chuyện này cũng phải có chứng cứ, ngọn nguồn rõ ràng. Cậu mới sống chưa đến ba mươi năm, những gì phải trải qua quá ít, cảnh giới Thiên Thần đối đầu với hai Bán Bộ Nhân Vương đã là cực hạn của cậu rồi”. “Tôi không muốn bị bị chụp cho cái danh xấu ỷ mạnh ăn hiếp yếu nên mới cho cậu một cơ hội”. “Thế giới rộng lớn không như cậu nghĩ, trong dòng thời gian dài đằng đẵng, có biết bao thiên tài xuất sắc hơn cậu cũng đều hóa thành cát bụi”. “Thế nên, cuối cùng tôi…” “Rắc!” Kiếm Tiên Thiên Sơn vừa nói được một nửa thì một tiếng xương gãy vang lên. Chỉ thấy cổ Vương Quốc Xương bị lệch sang một bên, ngay tức khắc không còn hơi thở. Tiêu Chính Văn lạnh lùng ném thi thể Vương Quốc Xương vào trong học viện như ném một con chó chết. “Kéo ra ngoài, cho chó ăn”.