Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ mọi thứ sắp kết thúc thì Tiêu Chính Văn đeo kiếm Tần Vương lên, chân đạp lên rồng lớn bay về phía Hằng Sơn. Nhìn ba con rồng lớn đó ngay cả người dân cũng cảm thấy da đầu tê dại. Tất cả mọi người đều dời tầm mắt nhìn về hướng Hằng Sơn. Trước đó Hằng Sơn vẫn luôn xảy ra mâu thuẫn với Tiêu Chính Văn, thậm chí có một cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương chết trong tay Tiêu Chính Văn. Bây giờ Tiêu Chính Văn đã tiêu diệt liên tiếp hai đại danh sơn, rồi quay sang tấn công Hằng Sơn, Hằng Sơn sẽ làm thế nào với Tiêu Chính Văn cũng trở thành tiêu điểm được mọi người quan tâm nhất. Lúc này sắc mặt ông Lư thay đổi, đổ mồ hôi lạnh nhìn lên bầu trời. Là cụ ta xem thường Tiêu Chính Văn, dù có thế nào cụ ta cũng không ngờ Tiêu Chính Văn mới hơn hai mươi tuổi mà dám khiêu khích năm đại danh sơn bằng cách như vậy. Nhưng điều này cũng không phải do một mình ông Lư, dù sao so với năm đại danh sơn thì Tiêu Chính Văn hệt như một đứa bé mới chào đời. Mà năm đại danh sơn lại giống một người đàn ông trưởng thành. Một đứa trẻ đứng trước mặt người đàn ông trưởng thành chỉ vào anh ta nói, ông đây muốn dạy dỗ anh, e là không có ai tin. Nhưng vấn đề là đứa trẻ này không chỉ dạy dỗ người đàn ông trưởng thành đó, mà còn cố ý đánh gãy một chân của anh ta. “Ông Lư, làm sao đây, Tiêu Chính Văn đã đuổi tới, cần… cần mở Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn chúng ta không?” Một người đàn ông trung niên đi đến gần ông Lư, mặt mày tái xanh hỏi. Ông Lư quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên và những người Hằng Sơn phía sau. Gần một trăm đệ tử thế hệ thứ ba của Hằng Sơn đều đứng quanh cụ ta, nhưng sắc mặt ai nấy cũng đều rất khó coi. Thậm chí ông Lư có thể nghe được tiếng tim đập của họ từ ánh mắt đầy vẻ sợ hãi của họ. Dù có quỳ xuống cầu xin với Tiêu Chính Văn, chỉ cần có thể bảo vệ được mạng sống này thì họ không sợ. “Mọi người đều sợ sao?” Ông Lư lạnh lùng nói, người khác có thể đầu hàng nhưng chỉ có cụ ta là không thể. Với tư cách là phó thủ lĩnh của Hằng Sơn, cho dù có thế nào cụ ta cũng phải bảo vệ điểm cuối cùng. Ngay lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng sấm cuồn cuộn. “Ầm ầm ầm!” Vô số tia chớp đánh vào đỉnh núi Hằng Sơn, nhiều căn nhà và cây cối đều bị thiêu rụi. Chỉ thoáng chốc đỉnh núi Hằng Sơn đã rơi vào biển lửa. “Mở Hộ Sơn Đại Trận ra”. Ông Lư không dám chậm trễ, vội vàng hét lên với đệ tử bên cạnh. Dù có chết cụ ta cũng phải chiến đấu đến cùng. Một luồng khí tức cổ xưa lan ra từ đỉnh núi Hằng Sơn, bao trùm lấy Hằng Sơn như một tấm màn bảo vệ cực lớn. Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn không giống Hoa Sơn và Huệ Mi, chỉ có chức năng phòng vệ. Mặc dù cũng từng đấu lại với cảnh giới Nhân Hoàng, thậm chí là cường giả cảnh giới cao hơn, nhưng Hộ Sơn Đại Trận của Hằng Sơn yếu nhất trong năm đại danh sơn. Khí tức cổ xưa đó nhanh chóng bị một luồng khí tức Đế Vương trấn áp, lúc này bầu trời cũng biến thành một màu vàng kim. Một con rồng màu vàng kim xoay vòng trên bầu trời Hằng Sơn, khiến đám người Hằng Sơn hoảng hốt.