Nghe Lý Chính Đạo nói, ngay cả ông lão bên cạnh cũng không khỏi quay đầu lại nhìn Lý Chính Đạo. “Một người là Chu Kỳ Trấn, còn một người là Triệu Văn Cát”. Nghe đến hai cái tên này, ngay cả ông lão cũng lộ ra vẻ khó hiểu. Chu Kỳ Trấn là “Chiến thần Đại Minh” nổi tiếng, nhưng chiến thần này phải được đặt trong ngoặc kép. Sao ông ta có thể được kiếm Tần Vương công nhận? “Người như Chu Kỳ Trấn mà có thể nhấc được kiếm Tần Vương lên thật à?” Ông lão do dự một chốc vẫn nói lên thắc mắc của mình. “Lịch sử thường không giống với những gì nhiều người thấy, Chu Kỳ Trấn bị quan văn của mình bán đứng mới có sự thay đổi lớn, thật ra không có cuộc chiến tranh nào cả, chỉ có sự thay đổi về binh sĩ”. “Nhưng người có thể được kiếm Tần Vương công nhận thì cả đời xác định sẽ không được yên ổn, một là lên voi xuống chó hoặc hai là trở thành mục tiêu công kích của quần chúng. Dù là kiểu nào đi nữa đều không phải là thứ người thường có thể chịu được”. Trong giọng nói của Lý Chính Đạo còn chứa chút gì đó ghen tị. “Ý của Thế Tử là Tiêu Chính Văn dùng khí vận của đế vương để phá vỡ trận phá bảo vệ của năm đại danh sơn?” Ông lão nhíu chặt mày hỏi. Lý Chính Đạo gật đầu, ba con rồng lớn bên cạnh Tiêu Chính Văn chính là minh chứng. Dù Tiêu Chính Văn đã dung hợp ba quả tim rồng nhưng trước khi anh chưa đạt đến cảnh giới Nhân Vương và khi kiếm Tần Vương không ở trong tay anh, cùng lắm chỉ có thể dùng được một con rồng lớn. Cũng chính là rồng vàng. Nhưng khi Tiêu Chính Văn có kiếm Tần Vương trong tay, ba quả tim rồng có thể hóa thành rồng. Lực tấn công của ba con rồng lớn đã quá rõ ràng. Nếu không có ba con rồng này, Tiêu Chính Văn muốn phá vỡ Hộ Sơn Đại Trận của năm đại danh sơn chỉ với thực lực Nhân Vương cấp một thì quả đúng là người ngốc nói mớ. “Năm nay Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến ba mươi tuổi, vừa không có tông môn vừa không có chỗ chống lưng, sao cậu ta lại biết làm thế nào để phá được Hộ Sơn Đại Trận của năm đại danh sơn?” Ông lão bên cạnh Lý Chính Đạo híp mắt trầm giọng nói. Vãi! Được ông lão nhắc như thế, Lý Chính Đạo không khỏi trợn to hai mắt, trầm giọng nói: “Ông Mạc, ý ông là?” “Đúng thế, cậu ta vừa không phải là Thế Tử, vừa không có tông môn, rốt cuộc ai đã nói cho cậu ta biết những điều này?” Mạc Thiên Sầu! Chính là người cùng thời kỳ với Nhạc Trung Kỳ vào năm trăm năm trước. Chỉ là so với Nhạc Trung Kỳ, danh tiếng của lão kém xa hơn rất nhiều. Nếu Nhạc Trung Kỳ còn sống, nhìn thấy ông lão này tin chắc cũng sẽ rất sốc. Không ai ngờ được Mạc Thiên Sầu sẽ trở thành tay sai của nhà họ Lý.