“Trận chiến này e là sẽ gây ra một đợt chấn động với thế giới”. “Đúng thế, lúc này các nước có mối thù cũ đã lâu đều đang nhẫn nhịn chịu đựng, Hoa Quốc là đỉnh tháp của thế giới, dẫn đầu đánh lại Vy Hào, đồng nghĩa với việc ám chỉ với các nước không cần nhịn nữa”. Không ít người đều đang thảo luận về độ ảnh hưởng mà cuộc chiến này đem lại. Một bên khác, sự tàn sát trên mặt biển cũng đã tiến vào bước kịch liệt nhất. Bên phía Vy Hào ngoài Ohara và Cansha, có tổng cộng ba cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương. Nhưng bên phía Hoa Quốc, võ tông có nhiều người tài, không chỉ có hai mươi cao thủ Bán Bộ Nhân Vương. Nếu hai người đánh ba không thể thắng thì mấy người họ sống lãng phí không khí như Tiêu Chính Văn đã nói thật. Dù Ohara và Cansha muốn giúp đỡ, cũng không thể giúp, ông Mạc và Tiêu Chính Văn đã quấn chặt lấy hai người bọn hắn. Ngay khi võ tông Hoa Quốc cho rằng cuộc chiến này đã giành chiến thắng thì bầu trời bỗng có rất nhiều sao băng rơi xuống. Đó là sao băng thật, rơi xuống rất dày như thể mưa vậy, sau đó nổ tung thành từng đóa mây hình nấm trong đám người. Rất nhiều đệ tử võ tông Hoa Quốc bị sao băng đụng trúng ngay lập tức bị biến thành không khí bởi nhiệt độ cao, thậm chí không thể để lại thi thể. Thoáng chốc chiến sự xảy ra một sự chuyển biến lớn, tình thế nhanh chóng nghiêng về bên Vy Hào. “Tiêu Chính Văn, anh hối hận chưa? Hừ! Tôi đã nói rồi hôm qua để cho các anh đi, chỉ là không muốn tạo nghiệp thôi”. “Bây giờ nhìn thấy hàng nghìn thi thể trôi nổi, anh có suy nghĩ gì?” Ohara vừa đánh vừa lạnh lùng chế nhạo. Dù sao nơi này cũng là đất của người Vy Hào, xảy ra tình huống bất ngờ nhưng thật ra cũng hợp với lẽ phải. Tiêu Chính Văn chỉ hừ một tiếng, vung thanh kiếm trong tay lên đánh về phía Ohara lần nữa. Lúc này sao băng tiếp tục tàn sát khiến không ít cao thủ cấp tông chủ môn chủ cũng bị thương. Điều chí mạng nhất là sao băng đó như mọc thêm mắt, chỉ hướng về phía người Hoa Quốc chứ không hề làm võ giả Vy Hào bị thương. Thấy mình đang ở trong thế trận bùng nổ do sao băng tạo ra nhưng không bị thương gì, mấy võ giả Vy Hào này như phấn chấn hơn đồng loạt giơ đao lên chém mạnh về phía đám người Hoa Quốc. “Ha ha ha, Tiêu Chính Văn, nhìn thấy rồi chứ? Võ tông Hoa Quốc cậu cũng chỉ có thế. Hôm nay Vy Hào phải giết ngược lại Hoa Quốc”. Nói rồi, Ohara liên tục vùng vẫy hai tay trong không trung, sao băng lập tức rơi xuống dày hơn. “Không ổn, nếu cứ tiếp tục đánh như thế, e là chúng ta sẽ bị thiệt hại toàn quân, phải nhanh chóng phá trận pháp bảo vệ nước của chúng”. Ông Mạc cũng hơi hoảng hốt nói. “Tôi đi phá trận pháp, ông phải cẩn thận”. Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, liên tục vung ra nhiều nhát kiếm khiến Ohara phải lùi về sau mấy bước, sau đó bay lên đạp vào con rồng lớn bay thẳng lên trời.