Mặc dù đã qua và tình hình Âu Lục cũng đã có sự thay đổi lớn, nhưng Long Ngao nghĩ cho dù thời thế có thay đổi như thế nào thì thực lực của Tiêu Chính Văn cũng đủ để đè ép Âu Lục. Hơn nữa lần này, những kẻ dám ra tay với Long Nguyệt và Long Hình, chín mươi phần trăm sẽ gặp vận rủi. “Còn nữa thánh vực mà họ nói ở đâu?” Tiêu Chính Văn nhìn Long Ngao trầm giọng hỏi. “Thánh vực ở bờ đông Trung Hải, nơi thánh thần của bốn phái giáo lớn”. Long Ngao thấp giọng đáp. Tiêu Chính Văn gật gật đầu, cũng đã hiểu rõ. Năm năm trước nơi đó là một nơi xảy ra chiến tranh thường xuyên. Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn không hiểu nơi đó vừa nghèo vừa lạc hậu, hầu hết đều là sa mạc, tại sao cứ xảy ra chiến tranh liên tục như thế? Lúc này, cuối cùng cũng đã hiểu. Hóa ra khí vận của các nước ở Âu Lục đều ở đó. Điều đó có nghĩa là bất cứ ai có được quyền kiểm soát thánh vực thì người đó có thể kiểm soát vận mệnh của toàn bộ Âu Lục. “Cũng được, đến lúc đó chúng ta sẽ ghé qua xem một chút, có lẽ sẽ thu hoạch được kha khá”. Tiêu Chính Văn cười khẩy, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Mặc dù Tiêu Chính Văn vẫn chưa đặt chân đến lục Âu Lục từ sau khi rời khỏi đó, nhưng từ đó về sau hễ là người Hoa Quốc thì địa vị ở Âu Lục cũng đã tăng lên. Dù là những chuyện nhỏ nhặt như bị phân biệt đều có xảy ra chứ đừng nói đến bị ai đó đuổi đi. Thế nên chuyến đi này của Tiêu Chính Văn không chỉ là xem trận chiến của hai người Long Nguyệt mà còn muốn cho người Âu Lục biết, cho dù ở đâu khi nào cũng không thể để người Hoa Quốc bị đối xử không công bằng ở Âu Lục. Nếu cường giả ngoài lãnh thổ của Âu Lục không biết xấu hổ mà cứ phái cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đánh hai người Long Nguyệt, Tiêu Chính Văn cũng không ngại tiêu diệt họ. Đồng thời Tiêu Chính Văn nghĩ muốn xem thử khí vận có thể bị người khác tranh giành của Âu Lục có khác gì với khí vận cả Hoa Quốc. Từ xưa đến nay, phương Đông và phương Tây không hòa hợp, phương Tây cũng có quá nhiều bí ẩn, có lẽ có thể giải mã được bí ẩn này từ khí vận. Lúc này trong học viện võ thuật, tộc trưởng gia tộc Kanter – Elkant đang đi về hướng phòng làm việc của hiệu trưởng. Mặc dù học viện võ thuật đã hoàn thành sứ mệnh của mình, nhưng là học viện võ thuật duy nhất ở Âu Lục thì vẫn nên được giữ gìn cho tốt. Ngoài học viên đến từ phương Đông đã quay về nước, các học viện ở Âu Lục vẫn đang theo học tại học viện võ thuật. Locke Thetis sắc mặt khó coi nói: “Ông Kanter, nếu chúng ta không thể mời được Tiêu Chính Văn giúp thì chẳng phải…” “Không ai có thể đảm bảo được chuyện này, dù sao quyền quyết định không nằm trong tay chúng ta”. Ông lão tóc bạc thở dài, quay đầu lại nhìn Elkant vẻ mặt khá phức tạp. Thật ra ai cũng biết quan hệ giữa gia tộc Kanter và Tiêu Chính Văn đúng là tôi tớ. Chẳng qua gia tộc Kanter là tớ, còn Tiêu Chính Văn mới là chủ. Làm gì có đầy tớ nào phân việc cho chủ chứ?