Lục Vũ Yên vừa nghe xong, nhất thời sững người, cô ta không bao giờ ngờ rằng, câu nói của Tiêu Chính Văn lại nói trúng tim đen của cô ta! Nhưng giây tiếp theo, Lục Vũ Yên đã lấy lại vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đúng! Với những gì mày đã làm, nhà họ Lục đáng lẽ đã đuổi mày ra khỏi cửa từ lâu rồi! Nếu không phải mẹ một mực ngăn cản, mày cho rằng, mày còn có ngày hôm nay sao? ” “Vũ Yên! Con đang nói cái gì vậy! Cho dù như thế nào, nó cũng là em ruột của con!” Hứa Tinh kéo lấy tay của Tiêu Chính Văn, quay đầu nói với Lục Vũ Yên. “Mẹ…Lần này người nó đắc tội là nhà họ Từ đó!” “Nếu như nhà họ Từ thật sự truy cứu chuyện này, nhà họ Lục chúng ta sẽ sống như thế nào? Nhiều hợp đồng lớn của chúng ta đều ký với nhà họ Lục, như vậy không phải là cắt đứt đường sống của nhà họ Lục chúng ta sao?” Lục Vũ Yên tức giận đến giậm chân, nếu nhà họ Lục thật sự truy cứu, chỉ cần đối phương nói một lời thôi, thì nhà họ Lục sẽ hoàn toàn rơi xuống vực sâu! Nghe thấy lời này, ngay cả Hứa Tinh cũng không nói nên lời, đặc biệt là ở trước mặt Lục Thiên Lăng, có những lời bà ta quả thật khó mà nói ra miệng. Hơn nữa Lục Thiên Lăng cũng không phải là người dễ đối phó, muốn lừa dối ở trước mặt ông ta, khó như lên trời! Nhưng Hứa Tinh cũng biết rằng với tính cách nhát gan của con trai mình, cho dù có cho mượn mười lá gan, anh cũng không dám làm những chuyện bỉ ổi như vậy với con gái lớn của nhà họ Từ! Không phải bị người khác xúi giục, thì là bị người khác mưu hại, mới có thể gây ra tai họa lớn như vậy! Nhưng bây giờ muốn giữ được Lục Tuấn nói thì dễ, chỉ e rằng không bao lâu sau, cả nhà họ Lục cũng sẽ biết được đầu đuôi sự việc này, đến lúc đó, có lẽ ngay cả bà ta cũng bị liên lụy! “Chị dâu, thật ra Vũ Yên nói cũng rất có lý, thằng Tuấn cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi tham tiền và háo sắc! Thật sự khiến người khác phải lo lắng mà!” Lục Thiên Lăng chắp hai tay sau lưng, nói với vẻ mặt chế nhạo Tiêu Chính Văn quay đầu liếc nhìn Lục Thiên Lăng, nụ cười chế nhạo của ông ta, rơi vào tầm mắt của Tiêu Chính Văn, không khỏi khiến Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày lại! Rõ ràng, ánh mắt của đối phương đã lộ ra một tia sát khí! Loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, nói cách khác, thật ra đối phương cũng là từ thế giới bên ngoài đi vào thánh vực! Hơn nữa đối phương rõ ràng là đã nhìn thấu được thân phận của Tiêu Chính Văn, nên mới ra tay, trước hết là đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi nhà họ Lục, khiến Tiêu Chính Văn trở thành một con chó chết, sau đó mới từ từ chỉnh đốn! Thật ra tất cả những võ giả có thể đến được thánh vực đều biết rất rõ luật chơi ở đây. Chỉ khi kiểm soát được bất kỳ thành phố nào trong thánh vực, mới có tư cách tranh giành khí vận ở Âu Lục! Đây cũng là một trong những quy tắc trò chơi mà Long Hình đã giải thích cho Tiêu Chính Văn trước khi đi! Cùng chính vì lý do này, mà lâu đài Versailles vẫn luôn che giấu tin tức thánh vực đã được mở ra với thế giới bên ngoài! Hơn nữa, bất cứ võ giả nào sau khi đi vào thánh vực, ngay lập tức sẽ nhanh chóng được nâng cao địa vị xã hội của mình, để nhận được thế lực mạnh hơn! Hơn nữa, hầu hết mọi người sau khi đi vào thánh vực, sẽ từ một võ giả biến thành một người bình thường, mọi người gần như đều cùng một vạch xuất phát! Đây cũng là lý do vì sao Tiêu Chính Văn lại cảm nhận được một cảm giác áp bức mạnh mẽ từ lối vào! Cũng chính vì bí mật không thể nói ra này nên Lục Thiên Lăng mới ngay lập tức quyết định gây áp lực lên Tiêu Chính Văn! Cho dù Tiêu Chính Văn là “Người của mình” của lâu đài Versailles, cũng không có ngoại lệ! Dù sao thực sự có quá nhiều lợi ích khi có được khí vận của Âu Lục, bất cứ ai cũng không thể ngồi nhìn những lợi ích này bị người khác cướp mất! Mà Tiêu Chính Văn ngay từ lúc xuất hiện, đã chiếm hết lợi thế. Là con trai trưởng của nhà họ Lục, chỉ cần Tiêu Chính Văn không chết, thì anh sẽ sớm trở thành gia chủ của nhà họ Lục! Có thêm sự trợ giúp của Lục Vũ Yên, Tiêu Chính Văn sẽ nhanh chóng trở thành một người có quyền uy cực lớn! Đến khi đó, muốn loại bỏ Tiêu Chính Văn sẽ khó như lên trời! “Chú hai, đàn ông ở nhà họ Lục của chúng ta đã ít, nếu đuổi luôn thằng Tuấn ra khỏi nhà, sẽ vô cùng bất lợi cho nhà họ Lục chúng ta đấy! “