Có thể nói, ông ta đi đường nào đường đó bị tiêu vong, tới nước nào nước đó nhất định bị xóa sổ! Vậy nên lúc nào cũng trong tình trạng quần áo tả tơi. Con cháu của ông ta, để thoát khỏi hình tượng “thần khí diệt quốc” này mà đi đến đâu cũng phải ăn mặc gọn gàng, phải có mỹ nữ đi cùng, trên bàn ăn phải có rượu có thịt! Dù chỉ nhìn qua rồi lập tức đổ đi cũng nhất định phải đầy đủ! “Cậu ta có thể làm gì? Lẽ nào giống thế này sao?” Người phụ nữ xinh đẹp vừa dứt lời, một luồng khí tức vô cùng đáng sợ bao trùm lấy cơ thể của một cao Nhân Vương cấp một! Nhất thời, toàn bộ phòng khách tràn ngập sát khí, thậm chí nhiệt độ trong phòng cũng giảm đến mức đóng băng! “A? Đừng… đừng, tôi… tôi sai rồi, mong thế tử tha cho tôi cái mạng chó này!” Vị cao thủ Nhân Vương cấp một ấy lập tức quỳ xuống. Nhưng sau đó, một tiếng hét thảm vang lên, vị cao thủ ấy đã hóa thành một bãi máu! Đáng sợ! Tàn nhẫn! “Chỉ là giết một Nhân Vương mà thôi, có gì đâu mà ghê gớm chứ?” Người phụ nữ xinh đẹp dựa sát vào Khổng Tuyên, nũng nịu nói. Lúc này, trong toàn bộ phòng khách, ngoại trừ Chu Thụy Chân ra, không ai dám thở mạnh! Ngay cả ông Đồng cũng theo bản năng liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp ấy. “Nhưng ông Lý, đã đi chuẩn bị rồi!” Khổng Tuyên có chút khó xử nói. “Hừ, một con kiến có thể làm được gì cho chúng ta!” Người phụ nữ xinh đẹp lạnh giọng nói. “Nhưng chúng ta cũng phải cho nhà họ Lý một chút mặt mũi, ông Lý đại diện cho nhà họ Lý! Con cháu của Tam nguyên Lý Tịnh!” Chu Thụy Chân cũng hơi khó xử. Điều hắn lo lắng không phải là Lý Chính Đạo có vui không, mà là dụng tới thể diện của nhà họ Lý, hậu quả vô cùng nghiêm trọng! “Hừ! Một tên cảnh giới Thiên Thần cấp bốn sao, cho dù có thiên phú hơn người, nhiều nhất cũng chỉ có thể là một con kiến hôi cảnh giới Nhân Vương cấp một, chênh lệch thân phận địa vị của chúng ta và cậu ta quá lớn!” Khổng Tuyên kiên quyết nói. “Hừ, ngồi chung bàn cơm với loại người như vậy tôi còn sợ mất mặt! Nhân Vương cấp một, ghê gớm thật đấy, dọa người thật đấy!” Người đẹp nói xong liền bật cười khúc khích. “Ai nói sẽ ăn tối với cậu ta? Cậu ta xứng ư?” Vẻ mặt của Chu Thụy Chân vô cùng khó coi, sau khi cân nhắc một lúc, hắn nói: “Ngay cả con chó của tôi cũng không chịu ăn chung bàn với cậu ta đâu!” “Vậy thì… Ý của anh Chu là…”