Mà ở bên kia, Lý Chính Đạo đã đúng hẹn đến khách sạn, tự mình tới đón Tiêu Chính Văn. “Cậu Tiêu, buổi tiệc tối này sẽ có không ít đồng đạo từ Hoa Quốc, mọi người làm quen một chút, sau này cũng dễ dàng phối hợp với nhau!” Lý Chính Đạo ngồi trong xe, mỉm cười nói với Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn không trả lời lại mà chỉ khẽ gật đầu. Long Nguyệt và Long Hình không đi theo, Tiêu Chính Văn vẫn để hai người họ ở lại trong khách sạn, nhân lúc hiện tại các thế lực lớn còn chưa liên minh với nhau, để cho họ tranh thủ thời gian nâng cao thực lực! Không lâu sau, chiếc xe đã dừng lại ở cửa trang viên nhà họ Chu, mấy người mặc đồ đen tiến lên mở cửa xe, lúc này Lý Chính Đạo mới nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, mời cậu đi theo tôi!” Nói xong, Lý Chính Đạo bước xuống xe, dùng tay mời Tiêu Chính Văn! Đến phòng khách, ở chính giữa phòng đã bày một chiếc bàn tròn. Trên bàn đầy ắp sơn hào hải vị, chỉ là cả căn phòng trống trơn, thậm chí còn không có một người hầu! Lý Chính Đạo thấy vậy không khỏi nhíu mày. Trước khi đi, cụ ta đã thông báo cho Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên rồi, bản thân cũng đã đón Tiêu Chính Văn quay lại mà bọn họ vẫn không thấy bóng dáng đâu! Đây nào đâu phải là cái lễ tiếp khách chứ? Nghĩ tới đây, Lý Chính Đạo quay đầu cười khó xử nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, anh Chu và anh Khổng nhiều việc, để tôi đi gọi họ một tiếng!” Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu, không để ý sự thất lễ của Chu Thụy Chân. Tìm khắp trang viên cũng không thấy bóng dáng của Chu Thụy Chân đâu, Lý Chính Đạo chỉ có thể tìm ông Đồng. “Ông Đồng, thế tử nhà ông đang ở đâu? Cậu Tiêu đã tới rồi!” Lý Chính Đạo nóng lòng hỏi. Ông Đồng liếc nhìn đồng hồ treo tường ở phía xa, cười nói với Lý Chính Đạo: “Thế tử Lý, thế tử nhà tôi và cậu Khổng đã đi chuẩn bị ít quà, lát nữa sẽ tới!” Lý Chính Đạo nghe vậy trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu, lúc này mới nói với ông Đồng: “Báo với thế tử nhà ông, nhanh chóng quay về!” Nói xong, Lý Chính Đạo quay về phòng khách. Lý Chính Đạo đi rồi, ông Đồng mới rút điện thoại ra gọi điện cho Chu Thụy Chân. “Chuyện gì?” Chu Thụy Chân lúc này đang trong biệt uyển nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng điệu rất khó chịu. “Thế tử, người họ Tiêu đã đến rồi!” Ông Đồng nghiêm nghị nói. “Người họ Tiêu? Để cậu ta chờ đi! Còn xem mình là khách quý thật à?” Nói rồi Chu Thụy Chân cúp máy. Bọn họ cho rằng Tiêu Chính Văn chỉ là một tên tầm thường có cũng được không có cũng được, hơn nữa, bọn họ không định ăn cơm cùng Tiêu Chính Văn! Chỉ cần Ngụy Quốc Đào tới thì có thể mở tiệc, còn về phần Tiêu Chính Văn, chỉ có thể đứng xem họ ăn mà thôi!