Lúc nhìn thấy Theodore, Lodiwe và Canon vội vàng cúi đầu, thậm chí còn không dám nhìn vào ánh mắt của Theodore. Bọn họ đang quỳ gối nhận sai trước hai võ giả bình thường, chuyện này khiến lâu đài Versailles vô cùng mất mặt. Theodore không thèm liếc nhìn bọn họ, bởi vì loại người này chẳng có giá trị gì đối với Theodore. Thứ hắn cần là lợi ích thiết thực nhất. Mà trận chiến này đã khiến Theodore thấy được giá trị của Long Hình và Long Nguyệt, càng khiến Theodore thêm ngưỡng mộ Tiêu Chính Văn. Long Hình và Long Nguyệt hơi sững sờ trong chốc lát, sao Theodore lại tới đây? Lẽ nào muốn báo thù cho Lodiwe và Canon sao? Nhưng trông Theodore mặt mày hớn hở, chẳng có chút thù địch nào cả, nụ cười trên mặt cũng vô cùng chân thành. Đúng lúc này, một giọng nói từ xa đột nhiên truyền tới, cướp lời của Theodore: “Anh Tiêu, những chuyện xảy ra trước đây chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi chân thành mong muốn anh có thể gia nhập cùng chúng tôi!” “Hơn nữa, chúng tôi có thể đối đãi với anh và hai thuộc hạ của anh như vệ sĩ thân cận của chúng tôi!” Vừa dứt lời, Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên đã đến quảng trường. “Chu Thụy Chân, cậu không cảm thấy nói lời này hơi lạc lõng sao?” Lý Chính Đạo lạnh lùng hỏi. Trước đây hắn đối xử với Tiêu Chính Văn thế nào chứ? Hắn sai Tiêu Chính Văn làm việc vặt, thậm chí còn đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi bữa tiệc, bây giờ lại muốn lôi kéo Tiêu Chính Văn, hắn coi Tiêu Chính Văn là loại người gì vậy chứ! Theodore chắp một tay sau lưng, khinh thường nhìn Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên, sau đó mỉm cười tiến đến gần Tiêu Chính Văn, đưa tay ra nói: “Anh Tiêu, từ lúc anh đến thánh vực, tôi vẫn luôn dõi theo anh!” “Lâu đài Versailles chúng tôi đã nghe nói về những việc to lớn mà anh đã làm ở giới thế tục, nếu không phải lo liệu nhiều việc vặt trong thánh vực thì tôi đã đến chào hỏi anh Tiêu từ sớm rồi!” “Hôm nay có thể gặp anh ở đây đúng là phúc phận ba đời của tôi, hy vọng anh Tiêu có thể gia nhập vào đại gia đình lâu đài Versailles chúng tôi, chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn!” Lời nói của Theodore nhẹ nhàng và tao nhã, như thể trước đây chưa từng xảy ra xung đột giữa lâu đài Versailles với Long Hình và Long Nguyệt. Sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt của Chu Thụy Chân trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hừ, tôi đã gặp rất nhiều người vô liêm sỉ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp người không biết xấu hổ đến mức độ như anh!” “Trước đây, anh dùng thế lực trong thánh vực, cưỡng ép hai người này ra khỏi thánh vực, sao anh không nghĩ họ là người của anh Tiêu?” Chu Thụy Chân nói với Tiêu Chính Văn với vẻ mặt chân thành: “Anh Tiêu, chúng ta đều là người Hoa Quốc, bất luận là ở đâu, khi nào, người Hoa Quốc vẫn thân thiết như anh em một nhà! Hay là…” Thực ra Chu Thụy Chân biết rất rõ, sau khoảng cách trước đó, Tiêu Chính Văn chắc chắn không bao giờ gia nhập với bọn họ. Nhưng hắn và Khổng Tuyên vẫn đích thân đến, chẳng là là vì trận pháp tinh xảo Long Nguyệt và Long Hình vừa thi triển mà thôi. Nếu có thể lấy được trận pháp này thì lực chiến của hai người bọn họ sẽ đạt tới một cấp bậc mới. Đến lúc đó, đuổi Tiêu Chính Văn đi, thậm chí là sai người ám sát Tiêu Chính Văn, thì cũng có ai biết là do bọn họ làm chứ?