Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn qua ông ta, sau đó vung tay, con dao quân đội năm cạnh phóng ra. “Vù!” Trong phút chốc, ông lão tóc bạc hóa thành một đám sương máu, chết ngay tại chỗ. Lúc này, Lý Chính Đạo đang ngồi bên dưới theo dõi trận chiến, vô cùng kinh ngạc. Mỗi đòn tấn công của Tiêu Chính Văn dường như rất bình tĩnh, không hề khoa trương. Nhưng mỗi đòn đánh, mỗi chiêu thức, thậm chí là từng cú đấm, từng cú đá đều hợp với trời đất. Nếu không, sẽ không có thần uy hủy diệt đến vậy. Chẳng trách lúc trước Tiêu Chính Văn lại dám kiêu ngạo như vậy, dám một mình thách thức mấy thế lực lớn trong thánh vực. Lý Chính Đạo vừa thở dài vừa cười khổ. Với thực lực của Tiêu Chính Văn, không cần cụ ta phải lo lắng. Người ta chỉ cần nâng tay lên liền có thể giết chết cao thủ Nhân Vương cấp bốn, sao cụ ta có thể sánh bằng? Lý Chính Đạo càng cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến thân phận thế tử của mình. So với Tiêu Chính Văn, cho dù cụ ta là con cháu của Tam Nguyên Lý Tịnh, hay là thế tử của nhà họ Lý mấy trăm năm trước có tiềm lực nhất, thì ngay cả tư cách xách dép cho Tiêu Chính Văn cũng không có. Lúc này, người còn kinh ngạc hơn Lý Chính Đạo chính là Thiên Hành. Nhìn thấy từng trợ thủ lần lượt chết dưới tay Tiêu Chính Văn, Thiên Hành vô cùng choáng váng. Nếu cho ông ta một cơ hội nữa để lựa chọn, ông ta sẽ không khiêu khích vị thần chết này nữa! Nhưng hiện giờ, ông ta đã không còn sự lựa chọn nào nữa. Ông ta cũng nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng ông lão tóc bạc lúc nãy đã dùng mạng sống của mình để giải thích cho ông ta thấy hậu quả của việc chạy trốn. “Tiêu Chính Văn! Hôm nay tôi sẽ liều mạng với cậu!” Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi cầm thanh kiếm dài trong tay, đột nhiên cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu lên thanh kiếm. Thanh kiếm lập tức bị máu đỏ bao phủ, thậm chí còn tỏa ra ánh sáng màu đỏ thẫm, trông vô cùng kỳ quái. “Tiêu Chính Văn, vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng! Tất cả những chuyện này đều là do cậu ép tôi! Tôi phải thừa nhận rằng cậu thực sự rất giỏi, nhưng, tôi cũng sẽ không để cậu…” “Bộp!” Thiên Hành còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã giơ tay lên tát mạnh vào mặt ông ta. Âm thanh giòn giã vang lên, cơ thể Thiên Hành vẹo sang một bên, bắn ra xa hàng trăm mét. “Được rồi, đợi tôi về!” Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại, nhẹ nhàng đi về phía Thiên Hành. Mặc dù bước đi của Tiêu Chính Văn rất nhàn nhã, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh. “Cậu…” Thiên Hành định đứng dậy, nhưng lại phát hiện ra rằng mình chẳng còn sức để đứng dậy nữa. Chuyện quái gì vậy? “A?” Thiên Hành không hổ danh là người trải qua nhiều chuyện lớn khi ở vùng ngoài lãnh thổ, ông ta lập tức nhìn chằm chằm vào hình thái cực âm dương dưới chân Tiêu Chính Văn. “Cậu… cậu chiếm đoạt sinh khí của tôi?” “Ha ha ha…” Thiên Hành đột nhiên cười khổ, thảo nào những người chống lại Tiêu Chính Văn đều gục ngã ngay lập tức. Khi một người bình thường bị tước đoạt sinh khí, người đó sẽ biến thành một cái xác chết ngay tại chỗ. Còn những cao thủ đã đạt đến cảnh giới Nhân Vương như bọn họ sẽ có thể sống thêm một thời gian, nhưng trong thời gian này, bọn họ sẽ giống như những người bình thường. Chẳng trách chỉ bằng một chiêu, Tiêu Chính Văn đã có thể đánh đánh cao thủ Nhân Vương cấp bốn thành đám sương máu. Bởi vì người mà Tiêu Chính Văn đối mặt lúc đó không còn là cao thủ Nhân Vương cấp bốn nữa mà là một người bình thường.
“Giết tôi? Ông xứng sao?”
Tieu Chính Văn chế nhạo: “Không phải cứ đạt đến cảnh giới Nhân Vương thì sẽ là Nhân Vương chân chính đâu!”