Trong vòng mấy trăm mét, Tiêu Chính Văn vừa giơ tay lên cả lâu đài Versailles hóa thành tro bụi, sức mạnh đáng sợ gì đây? Vừa rồi ông ta vẫn còn đang năm lần bảy lượt khiêu khích Tiêu Chính Văn? Dù ông ta là thành viên của vương thất thì thế nào? Với sức mạnh này của Tiêu Chính Văn, trước khi đi giết hắn thì ai dám nói nhiều thêm nửa chữ? “Mọi người đã nhận được tin tức rồi chứ?” Locke Vader quay đầu lại nhìn đám người bên cạnh nói. “Đúng thế, cả cơ quan tình báo Âu Lục đã… đã hoảng đến ngây người luôn rồi”. Đại diện của một gia tộc ở bên cạnh run rẩy nói. “Thế… lâu đài Versailles còn người sống không?” Điều Locke Vader lo lắng nhất là ngộ nhỡ một hai cao thủ cảnh giới Nhân Vương còn sống thì Âu Lục sẽ đối mặt với cuộc tàn sát báo thù đẫm máu ngay lập tức. “Không… không còn người sống, ngay cả con chuột dưới cống cũng bị giết tận gốc chứ đừng nói là người trong lâu đài Versailles. Cái hố lớn đó… sâu tận một trăm mét, xung quanh đã biến thành tro tàn”. Nói rồi người đó lau mồ hôi lạnh trên trán. Khi vừa nghe đến tin tức này hắn cũng ngây người, còn nghĩ đối phương nói nhầm hoặc mình nghe nhầm. Cho đến khi người bên cơ quan tình báo gửi hình hiện trường cho hắn, hắn mới biết Tiêu Chính Văn đáng sợ thế nào. Cả đời này hắn chưa từng nhìn thấy cuộc tàn sát ở mức độ này. Mặc dù lúc trước hắn cũng từng thấy một mình Tiêu Chính Văn giết bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần Âu Lục, nhưng trận chiến lúc đó không thể nào so được với lâu đài Versailles lần này. Trong lâu đài Versailles có mười mấy cao thủ cường giả Nhân Vương trấn giữ, cả Âu Lục đều không có cách gì với họ. Lúc này trong mắt mọi người Tiêu Chính Văn đã không phải chiến thần nữa mà là Thiên Thần thật sự giáng trần. Mặc dù thời thế thay đổi, cùng với sự trở lại của linh khí, con đường ngoài lãnh thổ đã được mở hoàn toàn, nhiều cao thủ ngoài lãnh thổ liên tục quay về thế tục, nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn mạnh như thế. Hơn nữa khi anh đến Âu Lục vẫn chèn ép cả Âu Lục với tư thế của Thiên Thần. Trên thế giới này dù là cao thủ có thể tiếp cận lâu đài Versailles thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói là giết vô số người của lâu đài Versailles chỉ trong thoáng chốc. Lúc này lãnh đạo cấp cao ở cả Âu Lục đều hoảng sợ, từ tận đáy lòng của không ít người dấy lên sự kính sợ sâu sắc với quốc gia cổ đại phương Đông đó. Người da trắng quyền lợi tối cao? So với Tiêu Chính Văn, họ còn chẳng xứng chà đế giày cho người ta nữa kìa. Lúc này kiêu ngạo của cả Âu Lục và cảm giác ưu việt tích lũy hàng trăm năm này bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại sự tự ti vô tận. Thậm chí có người cảm thấy thật hổ thẹn khi mình là người da trắng, nếu mình là người Hoa Quốc da vàng thì kiêu ngạo biết bao.