Nhất thời, rất nhiều người lên tiếng phản đối, trong vòng chưa đầy một ngày đã biến thành công kích cá nhân Tiêu Chính Văn. Nhiều người thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ ý đồ của Tiêu Chính Văn, thậm chí, bọn họ còn cho rằng Tiêu Chính Văn đã nhận được lợi ích từ nhà họ Chu và nhà họ Lý, cho nên mới nhất quyết chống lại huyết tộc. “Vua Bắc Lương, Thiên Minh Tử tôi chưa từng tham gia vào việc đất nước, nhưng có một câu nói rất hay là ý dân khó phạm!” Giọng nói của Thiên Minh Tử lại vang lên. Tiêu Chính Văn cũng không thèm để ý tới Thiên Minh Tử nữa, anh thông báo cho Long Nguyệt và Long Hình chuẩn bị sẵn sàng, còn đặc biệt dặn dò Long Ngao để anh ta chuyên tâm đột phá, không cầm quan tâm đến chuyện bên ngoài! Thực lực mới là nền tảng của tiếng nói. Hiện tại, chỉ có hai cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai như Long Nguyệt và Long Hình thì chưa đủ. Ngay lúc Tiêu Chính Văn đang chuẩn bị khai chiến với huyết tộc thì Tần Vũ gọi điện tới. “Anh Tần!” Tiêu Chính Văn nghe máy, chào hỏi với Tần Vũ. “Cậu Tiêu, chuyện này cậu làm vậy không ổn. Cho dù muốn khai chiến thì chúng ta cũng nên hành động bí mật, dư luận hiện tại đang rất bất lợi cho cậu”. Tần Vũ cũng đã xem kết quả bỏ phiếu trực tuyến, và cả những tin đồn khác nhau về Tiêu Chính Văn. Rõ ràng là có người đang điều khiển trong bóng tối, nhưng vào thời điểm mấu chốt này, trong Hắc Băng Đài cũng không còn đủ nhân lực để điều tra chi tiết việc này. Nhưng Tiêu Chính Văn là bộ mặt của giới chính trị. Danh tiếng của Tiêu Chính Văn rất quan trọng đối với giới chính trị. Nhìn thấy danh tiếng của Tiêu Chính Văn tụt dốc, sao Tần Vũ không sốt ruột cho được? “Anh Tần, chúng ta có địa vị cao trong giới chính trị, cho dù là lời nói hay hành động thì đều phải ngay thẳng, càng không thể lừa gạt người dân Hoa Quốc! Bất luận là chiến tranh hay hòa bình thì chúng ta đều phải nói rõ lập trường của chúng ta với người dân!” “Cho dù tạm thời người dân Hoa Quốc hiểu sai, nhưng rồi sẽ có một ngày sự thật được phơi bày, công lý tự tồn tại trong lòng mỗi người, không cần ràng buộc lợi ích trước mắt được hay mất!” Tiêu Chính Văn nói với giọng điệu vô cùng bình tĩnh. Tần Vũ bất lực thở dài: “Cậu Tiêu, ý của cậu là không còn cách nào khác rồi sao?” “Đúng vậy! Nghĩa vụ của quân nhân là không được để mất một tấc đất! Dù là người nhà họ lý hay nhà họ Chu thì đều là người dân Hoa Quốc, sao có thể giao bọn họ vào tay người khác?” Giọng điệu của Tiêu Chính Văn vô cùng chắc chắn. Thấy Tiêu Chính Văn kiên quyết như vậy, Tần Vũ không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý, không nói gì nữa. Lúc này, lời chỉ trích Tiêu Chính Văn cũng đã bước vào giai đoạn ác liệt nhất. “Hừ! Tiêu Chính Văn đã nhận được lợi ích từ nhà họ Chu và nhà họ Lý cho nên mới không chịu làm hòa. Nhưng chúng ta không nhận được gì cả, tại sao phải mạo hiểm tính mạng vì người nhà họ Lý và nhà họ Chu chứ?”