Cô ta thực sự không cam tâm, lấy cục diện trước mắt thì bất kỳ một vị hầu tước nào ra tay cũng dễ dàng đánh bại Thiên Minh Tử! Chỉ cần Hoa Quốc bại trận, họ sẽ phải giao người của nhà họ Lý và nhà họ Chu cho nhà họ Lục vô điều kiện! “Cô chủ, có một số việc không chỉ là tranh đấu gia tộc mà còn là tranh đấu giữa hai “nhà”, tôi tin là cô hẳn biết Lục Công đã khổ công vất vả như thế nào!” Gã hầu tước không hề đổi sắc mặt mà khuyên. Nhưng lúc này, Chu Chấn Long đã ra tay, chỉ thấy một chiếc ngọc tỷ bao phủ cả đất trời, lấp kín cấp không, từ trên cao đổ ập xuống! “Ầm!” Chiếc ngọc tỷ kia chưa rơi xuống đã phát ra tiếng gió kinh thiên động địa! “Hay lắm!” Thiên Minh Tử giận dữ gầm lên, Giáp Càn Khôn Bát Quái dần dần hiện ra. Đồng thời, một trận đồ Thái Cực Bát Quái vươn lên cao, xông thẳng lên trời đón đỡ lấy ngọc tỷ kia! Ngay lúc trận đồ Thái Cực Bát Quái và ngọc tỷ đụng độ lẫn nhau, trong phút chốc, ánh hào quang tỏa khắp muôn nơi, bầu trời đêm được chiếu rọi sáng như ban ngày! Ánh sáng ấy còn chói mắt hơn một trăm quả bom nguyên tử nổ tung cùng lúc cả trăm ngàn lần! Thế nhưng đúng lúc này, Chu Chấn Long lại cười khẩy, ngay sau đó ông ta bước ra, giây tiếp theo đã xuất hiện bên cạnh Thiên Minh Tử, ông ta giơ tay ra, vỗ thẳng lên bụng Thiên Minh Tử! “Bang!” Một chưởng này vỗ lên Giáp Càn Khôn Bát Quái, một tia sáng chói mắt tỏa ra, phía trên Giáp Càn Khôn Bát Quái xuất hiện những vết nứt! “Không hay rồi!” Những người theo dõi trận chiến bên dưới đều đồng thanh kêu lên! “Phụt!” Thiên Minh Tử lại phun ra một ngụm máu lớn, thực lực của ông ta kém xa Chu Chấn Long quá nhiều, cho dù có Giáp Càn Khôn Bát Quái cũng không thể nào ngăn cản được một cú của Chu Chấn Long! “Hôm nay… Tôi… Dù tôi có tan xương nát thịt cũng phải chiến đấu với các người đến hơi thở cuối cùng!” Thiên Minh Tử gào lên, ông ta dồn hết sức mạnh của mạnh, tập trung lại rồi hươ thanh kiếm dài trong tay, giết về phía Chu Chấn Long! Nhưng Chu Chấn Long sao có thể để ông ta có cơ hội lật ngược tình thế ư? Một luồng sáng đen hiện lên trong tay ông ta, một cú mạnh nhất của Thiên Minh Tử cũng sắp đánh tới! Nhưng đúng lúc này, một tiếng “cộp” vang lên, là tiếng bước chân trong trẻo của ai đó truyền tới. Một thân hình cao lớn chậm rãi bước lên sân đấu võ, Chu Chấn Long dùng khóe mắt liếc về phía bóng người kia. Tiêu Chính Văn! Cùng lúc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, luồng sáng đen trong tay Chu Chấn Long cũng đột nhiên mờ dần. Vốn có thể dùng một chưởng giết chết Thiên Minh Tử trong nháy mắt, nhưng khi thấy cái gật đầu rất khẽ của Tiêu Chính Văn, một chưởng trí mạng kia lập tức biến thành một chưởng bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. “Bang!”