“Cô Lục, theo như ước hẹn của chúng ta lúc trước, huyết tộc và Hoa Quốc chúng tôi nên nối lại hòa bình, hơn nữa, Hoa Sơn vốn là một trong năm đại danh sơn, theo lý thì huyết tộc cũng phải sớm ngày hoàn trả!” Thiên Minh Tử đắc ý bước lên trước một bước, chắp tay ôm quyền với Lục Tiểu Thiến. “Hừ! Thiên Minh Tử, ông đừng đắc ý sớm thế! Chúng ta đi!” Lục Tiểu Thiến khinh bỉ hừ một tiếng, dẫn theo ba vị bá tước huyết tộc đứng dây rời đi! Sau khi mấy người của huyết tộc đã đi khỏi, người võ tông sinh sống dưới chân núi bỗng phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa! Đây là lần đầu tiên bọn họ nhảy cẫng lên vui mừng kể từ khi Tiêu Chính Văn xuất hiện đến nay. Bọn họ cho rằng, mình sẽ nhanh chóng thoát khỏi cái bóng của Tiêu Chính Văn, rồi sẽ có thể muốn làm gì thì làm! Nhất là mấy người Lạc Trường Sinh, gã thậm chí còn khóc vì xúc động! Vô số võ tông tông chủ rối rít kéo nhau lên đỉnh Hoa Sơn, vây lấy Thiên Minh Tử, coi ông ta như thần linh mà quỳ xuống vái lạy! Thiên Minh Tử chắp tay sau lưng, nở nụ cười đắc ý, nhìn xuống đám người võ tông. “Mọi người khách sáo rồi, đây vốn là trách nhiệm của tôi! Không như một số người, cố ý đùn đẩy trách nhiệm, câu giờ trì hoãn!” Vừa nói, ánh mắt Thiên Minh Tử vừa chĩa về phía con đường mòn dẫn lên núi. Mọi người cũng đồng loạt dựa theo ánh mắt Thiên Minh Tử nhìn xuống dưới chân núi! Chỉ thấy một mình Tiêu Chính Văn chậm rãi đi về phía một chiếc xe màu đen. Trước cửa xe là một cô gái đẹp tựa tiên nữ! Không ít người chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra Khương Vy Nhan! “Hừ, tiền bối Thiên Minh Tử ở đây sống mái với huyết tộc, Tiêu Chính Văn lại còn mặt mũi dẫn vợ đến du sơn ngoạn thủy!” “Hừ, thứ người như hắn đúng là không xứng với ba chữ vua Bắc Lương!” “Đúng, loại người này đáng để bị vạn dân phỉ nhổ!” Không chỉ người của võ tông bất mãn với Tiêu Chính Văn, đám phóng viên truyền thông cũng cố ý đặc tả cảnh Tiêu Chính Văn đi về phía Khương Vy Nhan những mười giây! Trong ống kính, Khương Vy Nhan đứng bên cạnh chiếc xe màu đen, thân thiết nắm lấy tay Tiêu Chính Văn, trên gương mặt cô là vẻ hạnh phúc như gió xuân, ôm hôn Tiêu Chính Văn nhiệt tình!
Thấy cảnh quay đặc tả này, muôn dân Hoa Quốc xôn xao ồ lên!
“Bảo sao tổng giám đốc Lâm nói thời đại của Tiêu Chính Văn sắp kết thúc rồi! Đúng là tổng giám đốc Lâm nhìn xa trông rộng!”
Phương Dĩnh nhìn vợ chồng Tiêu Chính văn cách đó không xa, trên mặt nở nụ cười khinh thường.