Nếu đổi là khi trước thì Sở Hồng Thiên đã cho ông ta ăn tát từ lâu, thế nhưng ở trước mặt Thiên Minh Tử, ông ta cũng chỉ có thể âm thầm tức tối và không ngừng gật đầu. “Tiền bối Thiên Minh Tử, thật ra chuyện này cũng không thể trách ông Sở, khi trước năm đại danh sơn chúng tôi đều bị Tiêu Chính Văn ức hiếp!” “Hoa Sơn và Hằng Sơn lần lượt bị san phẳng, đặc biệt là dòng chảy lưu truyền của Hằng Sơn thì cũng bị nhát kiếm của Tiêu Chính Văn chém đứt, chắc hẳn phần nhiều cũng là do ông Sở lo sợ sau này Tiêu Chính Văn sẽ tính sổ với ông ấy!” Khổng Thiên Thu tiến lên trước một bước nói với Thiên Minh Tử. “Đúng thế, không lâu trước đây, Tiêu Chính Văn còn xúi giục võ tông chúng tôi gây mâu thuẫn với người dân bình thường, càng đáng hận hơn là cậu ta còn lợi dụng truyền thông để bôi nhọ cả võ tông chúng tôi!” “Vậy nên hiện tại có rất nhiều người dân không hiểu chân tướng đều cho rằng người của võ tông chúng tôi vô duyên vô cớ chèn ép bọn họ, thế nhưng chúng tôi thì chưa từng làm gì hết!” “Nếu như ngày hôm nay không có ông kiểm chứng cho võ tông chúng tôi, e rằng cả đời này chúng tôi cũng chẳng thể rửa sạch nỗi oan này!” Lạc Trường Sinh cũng lên tiếng than thở. Thiên Minh Tử khẽ gật đầu nói: “Các vị, Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi trước nay vẫn luôn lấy lí lẽ để thu phục người khác, hơn nữa, đề cao công lý chính nghĩa cũng là trách nhiệm của mỗi một đệ tử chính thống của Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi!” “Kể từ ngày hôm nay, võ tông chúng ta và người dân bình thường của Hoa Quốc đều nên đối xử bình đẳng với nhau, không nên có bất kỳ bên nào bị đối xử khác biệt!” “Lấy tiền lệ của Hoa Quốc, có công được thưởng, có lỗi bị phạt, thế nhưng với những người có công lao thì lẽ ra phải nhận được một số đãi ngộ đặc biệt!” Vừa nghe thấy lời này, mọi người trong võ tông đều lập tức hiểu ra dụng ý của Thiên Minh Tử! Bề ngoài ông ta giống như đang nói người dân bình thường cũng giống như người trong võ tông, nên nhận được sự tôn trọng và bảo vệ. Thế nhưng thực ra lại dùng hai chữ tiền lệ để phá bỏ pháp luật của Hoa Quốc! Cũng là đang tìm đường để cho võ tông hoặc là bản thân ông ta đạt được nhiều đặc quyền hơn! “Tiền bối Thiên Minh Tử, ông thật đúng là đại nhân đại nghĩa có tấm lòng rộng mở! Loại tiểu bối giống như Tiêu Chính Văn lại dám không thể nể mặt ông, thế nhưng ông thì sao? Ông lại không hề để bụng mà tha thứ cho cậu ta luôn rồi!” “Không chỉ là những người làm kinh doanh giống như chúng tôi, nhân dân cả nước đều nên xem ông như là một tấm gương!” Lâm Đàm tâng bốc với vẻ mặt vô cùng sùng kính. Vào lúc Thiên Minh Tử đang hết sức đắc ý, Khổng Thiên Thu lại tiến lên trước một bước, nói với Thiên Minh Tử: “Tiền bối Thiên Minh Tử, có chuyện này tôi để trong lòng đã lâu lắm rồi!” “Thằng ranh Tiêu Chính Văn kia rõ ràng coi trời bằng vung, vào mấy ngày trước lại còn sỉ nhục thế tử nhà họ Nguỵ – Nguỵ Nguyên Cát ngay trước đám đông, lại còn…còn xúi giục thuộc hạ tát tiền bối Nguỵ nữa!”
“Ồ? thật sự có chuyện này sao?”
Thiên Minh Tử khẽ gật đầu, hơi trầm tư nói: “mặc dù Tiêu Chính văn là một tiền bối nhưng cũng từng làm không ít chuyện cho Hoa Quốc!”
“Thế này đi, chọn ra một hôm nào đấy bảo Tiêu Chính văn dập đầu lạy Ngụy Nguyên Cát ba cái coi như nhận tội, mọi người đều là người Hoa Quốc, nên đoàn kết đối ngoại mới đúng!”