Nghĩ đến đây, sắc mặt của Khổng Thiên Thu đột nhiên trầm xuống. Tuy chỉ là người phát ngôn nhà họ Khổng, nhưng hắn cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai! Nếu Tiêu Chính Văn đã không chịu nể mặt, mở miệng ra nói câu nào như đánh vào mặt bọn họ câu đó thì Khổng Thiên Thu đương nhiên cũng sẽ không khách khí nữa. “Tiêu Chính Văn, thật ra, trước khi đến Long Kinh chúng tôi đều đã biết khách sạn Vạn Long là sản nghiệp của tập đoàn Vy Nhan! Nhưng chúng tôi vẫn chọn tổ chức tiệc ăn mừng ở đây, chính là muốn cho anh một cơ hội lấy công chuộc tội!” “Trước đây, anh không ngừng rêu rao ầm ỹ là tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với huyết tộc, mà trận chiến Hoa Sơn ngày hôm này anh lại trốn xa như vậy, nếu không phải có tiền bối Thiên Minh Tử cố gắng xoay chuyển tình thế, anh có biết bây giờ Hoa Quốc sẽ có kết cục như thế nào không?” “Anh có biết nếu không có tiền bối Thiên Minh Tử thay anh ra trận thì bây giờ có bao nhiêu người dân Hoa Quốc phơi thây đầu đường xó chợ?” “Mở mắt ra mà nhìn cho kỹ đi, các ông lớn trong giới thương gia ở đây có ai không muốn vì vậy mời tiền bối Thiên Minh Tử ăn một bữa cơm chứ!” Khổng Thiên Thu chỉ vào những người xung quanh nói. Vào lúc này, cư dân mạng đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp trên mạng cũng đồng loạt chỉ trích Tiêu Chính Văn. “Xem ra trước đây tôi thực sự đánh giá cao vua Bắc Lương rồi, giữ khư khư cái gia tài bạc tỉ thì được gì, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, cho dù anh mời thì thế nào? Không lẽ có thể mất đi một miếng thịt à?” “Đúng vậy, nếu không có tiền bối Thiên Minh Tử thì hôm nay toàn bộ Hoa Quốc đã bị chìm trong khói lửa rồi!” “Hừ, chỉ biết mang vợ đi du lịch khắp nơi, gây ra chuyện rồi không gánh chút trách nhiệm nào, vua Bắc Lương như vậy chúng tôi không có cũng được!” Phương Dĩnh cúi đầu đọc bình luận trên mạng, rồi đưa cho Lâm Đàm xem. Sau khi Lâm Đàm nhìn lướt qua những bình luận trên mạng, ông ta lạnh lùng cười khẩy, xem ra Tiêu Chính Văn bị “tiêu diệt” nhanh hơn ông ta tưởng rất nhiều! Tất cả đều trách Tiêu Chính Văn không biết trước sau, đã đến nước này rồi mà vẫn còn tranh chấp với đám người Khổng Thiên Thu. Nếu là ông ta, ông ta đã chủ động đi lấy lòng Thiên Minh Tử, Khổng Thiên Thu từ lâu rồi. Đúng lúc này, một ông chủ bên cạnh Lâm Đàm mở miệng nói trước: “Cậu Tiêu, thật ra đối với tập đoàn Vy Nhan mà nói, số tiền này chẳng đáng là bao, cần gì phải vì chuyện này mà làm cho mọi người đều mất hứng trong ngày vui hôm nay chứ?” Một số doanh nhân ở Long Kinh cũng hùa theo, đồng loạt chỉ trích Tiêu Chính Văn làm việc không hợp tình hợp lý. Nghe thấy những lời chửi mắng và chỉ trích của mấy doanh nhân này, Khổng Thiên Thu lạnh lùng bật cười, dùng giọng nói mà chỉ Tiêu Chính Văn và hắn có thể nghe thấy nói: “Tiêu Chính Văn, anh mở mắt to ra, nhìn cho kỹ vào!” “Bây giờ không còn được như trước kia nữa đâu, đến cả người dân cả nước cũng đứng về phía chúng tôi, mà anh có nhìn thấy mấy cái máy quay ngoài cửa kia không? Nhất cử nhất động của anh đều bị người dân cả nước nhìn rõ mồn một đấy!” “Chỉ cần lời nói và hành động của anh có chút quá khích thì một đời thanh danh của anh coi như sụp đổ!” “Vậy sao?” Tiêu Chính Văn chế nhạo. “Không tin thì cứ thử xem! Nói thật với anh, hôm nay ông chính là muốn ăn quỵt ở chỗ anh một bữa lớn đấy, không phục sao? Vậy thì đánh tôi đi!”