Kẻ nào dám động đến uy quyền của Thiên Tử, không cần giới chính trị Hoa Quốc ra tay, mà các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ giết sạch kẻ đó trong chốc lát. Bọn họ làm vậy không phải để bảo vệ Thiên Tử của Hoa Quốc, mà là vì một ngày nào đó, một số người trong số họ sẽ ngồi trên ngai vàng này! Một vị Thiên Tử mà ai cũng có thể khinh miệt thì vô giá trị đối với bất cứ ai. Thấy Thiên Tử cố chấp làm vậy, Long Thất chỉ đành gật đầu nói: “Rõ! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!” Nói xong, anh ta bước nhanh ra khỏi đại điện, đến Long Các, nói với đám người võ tông đang xôn xao: “Mọi người yên lặng! Thiên Tử có chỉ, lát nữa sẽ đích thân đến gặp mọi người!” Nghe vậy, đám đông vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh. Không ai ngờ rằng Thiên Tử sẽ làm vậy. “Thiên Tử đến! Quỳ xuống!” Ngự lâm quân ngoài cửa nói lớn, sau đó hai hàng ngự lâm quân mở lối chính vào Thiên Tử Các, xếp hàng ngay ngắn, hộ tống Thiên Tử đi vào. Tiếng quát lớn này của ngự lâm quân khiến đám người võ tông cảm thấy khó xử. Nếu bọn họ quỳ lạy Thiên Tử thì đồng nghĩa với việc thừa nhận uy quyền của Thiên Tử, còn nếu bọn họ không quỳ thì là không tôn trọng Thiên Tử. “To gan! Thiên Tử giá lâm mà dám không quỳ xuống!” Long Thất tiến lên trước, quát lớn. Mấy ông lão có cấp bậc trong võ tông nhìn Long Thất với ánh mắt ác ý. Tuy nhiên, lúc Thiên Tử chỉ còn cách cửa vài bước, mấy ông lão này vẫn miễn cưỡng quỳ xuống. Thấy mấy vị tiền bối có tiếng nói quỳ xuống, đám người võ tông cũng lần lượt quỳ theo. Cảnh tượng này vượt xa tầm mong đợi của Long Thất. Ngay cả tiếng quát vừa rồi của anh ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại như Thiên Tử nói, đám người này không hề có dũng khí đối mặt với Thiên Tử, chứ huống chi là ám sát. “Các vị bình thân, không biết các vị đến Long Các là vì chuyện gì?” Thiên Tử cười nói. “Thưa Thiên Tử, đêm qua Vạn Kiếm Các đã bị tiêu diệt! Chín phần mười chuyện này là do huyết tộc làm!” “Đúng vậy! Mặc dù chúng ta đã đánh bại huyết tộc ở Hoa Sơn, nhưng bọn họ vẫn không chịu từ bỏ, nhất quyết muốn bắt con cháu của nhà họ Lý và nhà họ Chu!” “Thiên Tử, chúng ta không thể bỏ qua sự an toàn của Hoa Quốc, bỏ qua sự an toàn của võ tông, chỉ vì mấy chục người của hai nhà bọn họ được!”
Đám người võ tông mỗi người một câu, nhưng câu nào chĩa mũi giáo vào nhà họ Lý và nhà họ Chu.
“Mọi người nói đều rất có lý. Chúng ta không đáng mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì người nhà họ Lý và nhà họ Chu được, càng không thể kéo theo cả người dân Hoa Quốc cùng mạo hiểm.”
“Có thể thấy, các vị đều là những người yêu nước thương dân!”