“Khai chiến? Mấy người xứng sao?” Tiêu Chính Văn ngạo nghễ đứng giữa khoảng không, giọng nói vô cùng sắc lạnh! Cái gì? Gần như cả huyết tộc đều bị câu nói này của Tiêu Chính Văn chọc điên! Anh đang dựa vào sức mạnh của một người để khiêu chiến với cả huyết tộc! Công khai khiêu khích tôn nghiêm của huyết tộc! Khoảnh khắc này, mấy người Thiên Minh Tử đã sợ tới độ mặt cắt không còn sắc máu, ai nấy cũng đờ đẫn nhìn về phía bóng người đang đứng trên khoảng không, trong lòng khổ sở vô cùng! Từ chiêu thức của đối phương thì rõ ràng chính là người của Thiên Cung Bắc Cực! Thế nhưng dù muốn ra tay thì cũng phải đợi bản thân an toàn đã rồi tính tiếp chứ! Lẽ nào, thật sự người đó không quan tâm tới việc người khác có đồng ý hay không sao? Các môn phái trong võ tông Hoa Quốc còn bị sốc với cảnh tượng trước mắt. Không một ai có thể ngờ lại có người sau khi giết hầu tước huyết tộc lại tiếp tục đánh thẳng vào hai nơi quan trọng của huyết tộc. Lúc này cả Hằng Sơn chất đầy thi thể, trước sau có tất cả hơn ba nghìn người huyết tộc bị giết. Đây đã không chỉ đơn giản là khiêu khích nữa mà là đang đắc tội, đâm đầu vào chỗ chết với huyết tộc. Mặc dù trước đó huyết tộc cũng từng xảy ra mâu thuẫn với võ tông, cũng từng tấn công thành phố lớn của Hoa Quốc nhưng hai bên không trở mặt với nhau, cũng không đến mức sống chết với nhau. Lúc này huyết tộc chết rất thảm, thậm chí còn tổn thất một hầu tước, dù cho là vì tôn nghiêm và thể diện của huyết tộc, cũng tuyệt đối không thể hòa giải giải quyết. Chỉ là họ không biết huyết tộc sẽ không gán món nợ này vào Hoa Quốc, chỉ điên cuồng báo cáo với Thiên Cung Bắc Cực ở ngoài lãnh thổ. Lúc này Tiêu Chính Văn kiêu ngạo đứng giữa không trung, ánh mắt lại nhìn về phía bóng đen đang chạy trốn về phương xa kia. Bóng đen đó đang chạy về hướng Âu Lục, chín mươi phần trăm là muốn quay về ngoài lãnh thổ để báo cáo tin tức bằng con đường ở học viện võ thuật. Nhưng Tiêu Chính Văn sao có thể cho hắn cơ hội này? Dù sao lúc này Tiêu Chính Văn cũng đã có bí thuật che gương mặt mình lại, hơn nữa trong lúc đánh với Trương Thiên Ngọc, chiêu thức sử dụng đều là những chiêu thức trước đó Thiên Minh Tử từng dùng. Dù thế lực ở thế tục của huyết tộc có bị tiêu diệt sạch thì đối phương cũng chỉ gán món nợ này lên đầu Thiên Minh Tử và Thiên Cung Bắc Cực. Ngay sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn tiến một bước đến, cơ thể như ánh sáng đuổi theo hướng bóng đen chạy trốn. Bóng đen phía trước vừa chạy ra được một đoạn thì cảm giác Tiêu Chính Văn đang đuổi theo phía sau hắn tốc độ nhanh nhất. “Chết tiệt!” Bóng đen đó nghiến răng, sau đó vung tay, mặt đất bằng phẳng lập tức nổi lên một cơn gió lớn, chân hắn cũng tăng tốc. Lúc này hai người họ đã rời khỏi lãnh thổ giới Hoa Quốc từ lâu, nơi này chính là thung lung Hằng Hà.