Tần Vũ nhíu mày lạnh lùng nói. “Có, theo nội quy của Hắc Băng Đài, tư liệu của mỗi video đều tiến hành sao lưu”, binh sĩ báo tin đáp. “Truyền lệnh của tôi, hủy hết toàn bộ, không được để lộ ra ngoài, nếu ai chống lại lệnh thì giết”. Nói rồi Tần Vũ thẳng tay xóa và xử lý video mình xem lúc nãy. Chuyện này quả thật quá lớn, dù để lộ ra chút phong thanh cũng sẽ mang đến tai họa cho Hoa Quốc. Thế nên không thể lưu lại dù chỉ là một chữ chứng cứ chứ đừng nói đến video. Lúc này hầu tước huyết tộc đó chạy thẳng đến Âu Lục, nhưng lại phát hiện vài cao thủ Nhân Vương cấp một của Âu Lục đã chặn ngay ở đó. Nếu là bình thường, chỉ với mấy Nhân Vương cấp một này mà cũng dám chặn đường hắn à? Nhưng bây giờ hắn lại không dám dây dưa với đám người này, dù chỉ lỡ một giây thôi cũng có thể bị người bí ẩn đáng sợ phía sau đuổi kịp. “Hừ! Các anh đợi đấy”. Hầu tước huyết tộc tức giận hừ một tiếng, quay đầu chạy về phía Phi Lục. Nếu đã không thể quay về ngoài lãnh thổ thì phải nghĩ cách tìm một chỗ dựa kiên cố, ít nhất phải bảo toàn được tính mạng của mình. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn xoay người bay thẳng về hướng Mỹ Lục. Người duy nhất hiện giờ có thể bảo vệ được hắn chỉ là người ở Mỹ Lục kia thôi. Sau mấy lần chạy nước rút cuối cùng cũng nhìn thấy cờ ngôi sao sọc bay phấp phới, hắn mới thở phào, vội vàng hét lên: “Arcelor, cứu tôi với”. Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên tảng đá nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt ông ta cực kỳ đáng sợ, dù chỉ quay đầu nhìn lại cũng mang theo khí tức hung ác. Arcelor chính là thế hệ sau của vương triều xưa cổ nhất ở mảnh đất này. Dù cho đến giờ vương triều đó đã không còn trong thời kỳ huy hoàng nữa, nhưng ông ta vẫn là người đứng trên đỉnh cao của thế giới này. Bề ngoài nền văn mình nhà họ Ấn xưa kia đã biến mất gần một nghìn năm, nhưng thật ra nền văn minh nhà họ Ấn vẫn chưa biến mất mà chỉ đi vào ngoài lãnh thổ thông qua lối ra vào ở Mỹ Lục. Mà Arcelor chính là thế hệ sau của vương tộc nhà họ Ấn, lại là người thừa kế duy nhất mà nền văn minh nhà họ Ấn để lại ở thế tục. Thấy hầu tước huyết tộc đang bay đến từ trên không, phía sau hắn là một người bí ẩn không nhìn rõ mặt đuổi theo, Arcelor ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: “Cậu ta là bạn tôi, cậu có thể về rồi”. Giọng Arcelor như chấn động trời đất, chỉ sóng âm thôi cũng đã nổi lên trận cuồng phong. Hầu tước huyết tộc đó cũng dừng lại, xoay người đối mặt với Tiêu Chính Văn, nở nụ cười chế giễu nói: “Chỉ dựa vào anh mà đòi giết tôi à?” Hắn trở nên đầy tự tin hơn sau khi nhìn thấy Arcelor. Dù sao Arcelor cũng là cao thủ Nhân Vương cấp năm, mặc dù ông ta đã mai danh ẩn tích hàng trăm năm ở Mỹ Lục rồi nhưng thực lực vẫn rất cao. Người bí ẩn đuổi giết hắn cùng lắm chỉ là cao thủ Nhân Vương cấp năm, với tình thế một đánh hai, hắn đã thắng chắc rồi. “Anh có biết ông ta là ai không? Có biết nhà họ Ấn của Mỹ Lục không? Dù anh là Thiên Cung Bắc Cực hay thế tục gì đó, ai dám không nể mặt nhà họ Ấn? Hôm nay tôi đứng đây đợi anh đến giết”. Hầu tước huyết tộc vừa dứt lời bèn đứng phía sau Arcelor, chế nhạo nhìn Tiêu Chính Văn. “Ồ? Ông muốn bảo vệ anh ta ư?” Tiêu Chính Văn không để tâm đến hầu tước huyết tộc mà lạnh lùng hỏi thẳng Arcelor.