"Ngươi xác định thứ này hữu dụng?" Binh hỏi với vẻ đầy hoài nghi.
"Đương Nhiên." Đường Thiên cũng có chút lo lắng nhưng vẫn mạnh miệng: "Biết Sài Tộc cổ hông? Đó là chủng tộc chiến đấu khá lợi hại đấy, tuy huyết mạch họ rất hỗn tạp, nhưng dù sao máu Sài Tộc vẫn chiếm đa số."
Những tễ thuốc giúp giác tỉnh huyết mạch này là hắn nhờ Phí Lão Đầu làm suốt đêm, mỗi phần tài liệu đều mua với giá cao ở Vĩnh Yên Thành. Tổng cộng phần, tất cả đều dùng cho "Binh đoàn pháo hôi."
"Sài Tộc cổ? Chưa nghe, bọn ta trước giờ không có giao tiếp với bọn nhãi nhép." Binh nói với vẻ mặt cao ngạo làm Đường Thiên muốn dẫm vào mặt hắn một phát.
Binh không hề biết ý nghĩ vừa rồi của Đường Thiên, hắn vẫn nhếch miệng nói tiếp: "Không ngờ ngươi lại hi vọng vào một đám pháo hôi như vậy, làm ta giật mình ah!"
Đường Thiên liếc một cái nói: "Vậy ngươi lôi ra cho ta vài cao thủ đi."
"Không!" Binh lắc đầu: "Như vậy cũng tốt, cả ta cũng không ngờ ngươi làm thế thì người khác càng khỏi phải nói. Điều đáng lo nhất là, họ đủ sức gáng trách nhiệm này không."
Đường Thiên đắc ý nói: "Cho nên, lần ra quân này do ngươi lãnh đạo."
Đường Thiên càng nghĩ càng đắc ý, người khác khi thấy binh đoàn này chỉ kinh ngạc khi nó xuất hiện, cũng nghi ngờ thực lực của nó. Bọn họ cho rằng Đường Nhất là người chỉ huy cao nhất, chẳng ai ngờ người lãnh đạo lần chiến đấu này là kẻ càng mạnh hơn so với Đường Nhất: Binh.
Binh cũng ngây người.
Đường Thiên giải thích: "Với thực lực của ngươi, nếu chiến đấu một mình, chỉ có thể đối phó một người, nhưng nhân số bên chúng đông hơn; với lại đối thủ lần này không phải như bọn lần trước Đường Nhất chém. Ta từng tiếp xúc với đám người kia, bọn chúng đánh giá binh đoàn chúng ta chẳng ra gì đâu."
"Xem thường?" Binh nhướng mày, tuy Binh luôn mồm nói "pháo hôi", nhưng dù sao binh đoàn này là chính tay hắn gầy dựng, nghe có người xem thường nó, hắn đương nhiên khó chịu.
"Không sai, người ta là đại nhân vật, không phải như bọn dễ nhũi chúng ta, sao có thể dễ bị binh đoàn hù họa!" Đường Thiên liếc Binh một cái: "Vả lại, ngươi cũng nói họ là pháo hôi mà!"
Khuôn mặt tú-lơ-khơ của Binh âm trầm xuống: "Ta gọi thì bọn chúng cũng có quyền gọi sao?"
"Wey wey wey, đừng trừng ta, đâu phải ta nói đâu? Giờ có cơ hội để ngươi chứng minh kìa!"
"Không cần dùng kế khích tướng ngu ngốc vậy với ta." Binh lạnh lùng nhìn Đường Thiên.
"Đúng, là ta khích tướng." Đường Thiên rất lưu manh thừa nhận. "Bất quá, cơn tức này không phải tranh cho ta, mà là ngươi. Bị cười nhạo cũng không phải là ta. Chấc~chấc, đường đường là Thủ Tịch Giáo Quan của Nam Thập Tự Binh Đoàn lại bị chê tới như thế; đại thúc, ngươi nuốt được cơn giận này à?"
Mặt Binh đen như đáy nồi.
Một lát sau, hắn mới nặn ra một câu: "Tốt nhất là thuốc thử chó má của ngươi có tác dụng!" Nói xong hắn quay đầu đi thẳng.
Đường Thiên nhìn theo bóng lưng đằng đằng sát khí của Binh, hắn đột nhiên hô lớn: "Wey, đại thúc, cố lên!"
Bước chân Binh ngừng lại một chút, đầu không quay lại nói: "Ngươi lo cho mình đi!"
Binh đại thúc nói không sai, lo cho mình đã.
Thuốc "Giác Tỉnh" này chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn hỗ trợ. Đường Thiên cảm thấy cái binh đoàn là thứ bị xem thường nhất, mà với đạo quân ô hợp đó, dưới sự suất lĩnh của Đường Nhất cũng có thể chém một phát làm cho hai cường giả Thiên Bảng một chết một bị thương, thì bọn họ sẽ bùng phát ra lực lượng kinh người dưới sự dẫn dắt của Binh.
Nhờ Binh điều khiển binh đoàn xong, Đường Thiên cũng an tâm hơn.
Hạc và Lăng Húc đang bế quan mà Đường Thiên cũng sắp bế quan, hắn cần đưa mình vào trạng thái tốt nhất để lao vào chiến gian nan sắp tới.
Đường Thiên tĩnh tâm đợi.
Binh bình thản nhìn binh đoàn pháp hôi trước mặt. Đúng là pháo hôi, nhưng sự phối hợp giữa bọn họ đã ăn ý hơn trước nhiều.
"Bọn họ đã cố gắng huấn luyện lắm rồi!" Đường Nhất nói.
Từ khi theo Đường Nhất chém ra một đao kinh thế kia, không chỉ khiến bọn họ sùng bái Đường Nhất mà còn giúp họ ý thức được, bọn họ được huấn luyện để thành quân đoàn, mạnh lắm! Căn bản không cần Đường Nhất đốc thúc, mọi người đều liều mạng huấn luyện.
Những người con trai sa mạc này, tính tình kiên nhẫn hơn xa người bình thường. Tiếc là thời gian quá ngắn.
Đây là tiếc nuối của Đường Nhất, hắn không hiểu nhiều, nhưng những người của Sài Lang Tộc sa mạc trước mắt này chịu khổ, chịu khó, cũng rất kiên nhẫn, trong mắt hắn họ là những binh sĩ tuyệt đỉnh.
Binh hỏi: "Thử thuốc thế nào?"
"Có lợi mà cũng có hại." Đường Nhất hơi suy nghĩ rồi nói: "Nếu phối hợp nhỏ người, họ sẽ rất ăn ý. Họ có thể cảm ứng lẫn nhau; chắc do huyết mạch Sài Tộc Cổ Đại thức tỉnh. Loại huyết mạch này quả nhiên rất thích hợp cho binh đoàn, cho bọn hắn năm, binh đoàn này nhất định sẽ phi thường cường đại. Nhưng, càng nhiềungười, loại cảm ứng này sẽ càng hỗn loạn. Bọn họ chưa thể thích ứng, trong khoảng thời gian này, lực chiến đấu của họ, thật sự là đang giảm." Bạn đang xem tại -
" người à?" Binh suy nghĩ.
"Đúng, thuộc hạ đã thử rồi, hơn người, sự phối hợp sẽ bị rối loạn." Thái độ Đường Nhất trả lời thập phần nghiêm cẩn.
"Ta hiểu." Binh gật gật đầu.
Hắn chăm chú nhìn binh đoàn trước mặt, trầm mặc không nói. Quả nhiên là pháo hôi ah.
"Đường Nhất." Binh đột nhiên mở miệng.
"Dạ! Đại nhân!"
"Ngươi làm phó tướng, chỉ huy người."
"Vâng!" Ánh mắt đạm mạc của hắn hiện lên một tia kích động. Có thể đảm nhiệm chức phó tướng cho đại nhân là điều đáng mừng a. Dù hắn là Hoàng Kim Thượng Sĩ nhưng bình thường hắn cũng không dám mơ ước cao vậy.
" ngày này luyện tản chiến thuật[].
"Tản chiến thuật?" Đường Nhất hơi ngạc nhiên, đấy là chiến thuật cơ bản, rất cơ bản. Đến một lúc sau hắn mới hiểu ra, mừng lắm nói: "Thuộc hạ sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Binh cỗ vũ: "Mau đi đi."
Chính mình gầy dựng thì dù pháo hôi cũng đâu phải pháo hôi thường.
Đồ Môn Lục Vệ tiến vào Sài Lang Tọa, cũng không hô hào, chúng không muốn đẦch nhân chè ń. Nhưng không ngờ cuộc chiến của Lăng Húc và Hạc quá chấn động, đã hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sài Lang Tọa.
Đồ Môn Lục Vệ vừa đến, tin tức đã truyền ra. Tin tức gây một trận xôn xao, rồi sau đó là im lặng. Vốn vì tam đại cự đầu ngã xuống, những thế lực bản địa đang rục rịch; nhưng tin Đồ Môn Lục Vệ đến truyền ra họ đều thu liễm lại, không ai dám ló đầu ra nữa.
Đại chiến sắp tới, vậy mà Sài Lang Tọa lại được yên tĩnh hiếm có.
Khi chân Đồ Môn Lục Vệ đạp tới sa mạc, mọi người đều rõ: Thời điểm quyết chiến đến rồi.
Quang Minh Võ Hội.
"Chuẩn bị xong chưa?" Một vị có nét mặt nhăn như những cái khe thản nhiên hỏi.
Bốn người xếp thành một hàng, dưới chân lần lượt sáng lên.
"Địa điểm các ngươi được truyền đến cách bộ lạc Sài Lang chừng dặm, chỉ cần canh giờ là các ngươi có thể đến nơi." Trưởng lão liếc bọn hắn rồi hỏi: "Chuẩn bị xong rồi thì ta bắt đầu truyền tống."
"Ha ha! Võ nam tử hồn nhiên đã sớm không đợi được rồi." A Mạc nắm chặt tay làm vang lên tiếng ken két như tinh lực hắn quá thừa.
"Tốt lắm." Hàn Băng Ngưng trong bộ dạng phục tùng, đứng vịn kiếm, thần sắc nàng bình tĩnh, chỉ có tay cầm kiếm có chút rung động khó thấy. Lại muốn gặp được hắn... Không biết tại sao, nàng cảm thấy có chút khẩn trương hiếm hoi.
Tư Mã gia, ánh mắt mọi người như mang theo quỷ khí, như muốn nuốt sống người ta. Lương thu hết sức lễ phép thưa với trưởng lão: "Xin nhờ trưởng lão, chúng ta cũng đã chuẩn bị xong."
"Vậy thì đi thôi."
Tiếng của trưởng lão vang lên, vòng sáng dưới chân tăng vọt, họ chỉ thấy trước mắt trắng xóa, trong khi vòng sáng dưới chân bốn người nối liền với nhau.
Sa mạc, trên không chừng trượng chợt như bị cắt ra, từ đó lóe lên ánh sáng trắng gai mắt.
Năng lượng chấn động mạnh làm không khí trong vài dặm hỗn loạn. Gió thổi cát bay che khuất bầu trời, khe hở này rất lạ. Vặn vẹo trong khí lưu hỗn loạn, khe hở lại như cánh cửa mở ra. Một cánh cổng màu trắng xuất hiện trên bầu trời.
Rầm~!
Năng lượng chấn động cường liệt sinh ra luồng sóng xung kích kinh người, ầm ầm lan ra bốn phía. Vốn xung quanh có cát vàng bay đầy, giờ bị quét sạch sẽ.
Trong vạn dặm trời quang đãng, an tĩnh tường hòa trở lại.
"Đi thôi." Trong cổng ánh sáng vang lên tiếng nói trầm ổn của Lương Thu.
Bốn bóng người bay ra, cánh cổng phía sau liền khép lại rồi biến mất.
Ba~,ba~…
Bốn người cùng chạm đất, A Mạc nhìn quanh nói: "Chúng ta phải đi hướng nào?"
Ba người kia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta…
A Mạc cười to: "Ha ha ha ha….! Thì ra các ngươi cũng không biết, ta còn tưởng chỉ có võ nam tử hồn nhiên như ta mới phạm sai lầm bình thường thế chứ! Ha ha ha…!
Rồi bốn người chợt nhíu mày.
"Ha ha, quả là hồn nhiên!"
Một âm thanh u lãnh vang lên, đã có vài bóng người vây quanh họ.
"Có mai phục!"
Lương Thu biến sắc, mặt trầm lại, vô số ý niệm xoay chuyển trong đầu hắn. Đối phương biết trước vị trí họ xuất hiện, nó nội gián!
"Các ngươi là ai?" A Mạc tò mò hỏi.
Nam tử cầm đầu có ánh mắt âm lãnh nói: "Chúng ta là ai không quan trọng, bất quá, ta khuyên các ngươi nên biết điều ở đây đi, không nên phá rối trò vui của người khác. Chỉ cần các ngươi thành thật một chút, bảo đảm mọi người đều tốt."
Phá rối trò vui!
Bốn người đã hiểu, đám người này cố tình ngăn cản không muốn họ đến chỗ Đường Thiên. Có thể suy ra, tình cảnh Đường Thiên hiện giờ rất nguy hiểm. Lòng bốn người trầm xuống.
Sài Lang Bộ Lạc.
"Tập hợp."
Binh nhìn binh đoàn pháo hôi đang dâng trào chiến ý trước mặt, không ngờ trong lòng hắn lại xao động, nhất là khi thấy cờ xí chỗ đội ngũ Đường Nhất.
Thời gian như đi xa. Cờ xí lúc trước vẫn tung bay? Khói súng khi đó vẫn còn khiến bầu trời ảm đạm? Người dũng cảm khi xưa đều hóa thành bụi đất rồi. Vương giả thời đó, giờ không còn chút tiếng tăm.
Chỉ có trời và sao là luôn nhìn xuống thế gian.
Còn có mình.
[] Tản: Cái dù.
Truyện convert hay : Ở Rể Vương Tế