Ngay khi Thiên Minh Tử vừa dứt lời, lại có thêm một người đàn ông trung niên mặc áo đen bước xuống từ trên chiếc xe màu đen. Khoảnh khắc ông ta cởi chiếc áo ra, tất cả người Hoa Quốc đều thấy ớn lạnh. Điền Thương Hải! Lại là một cao thủ cấp hầu tước Nhân Vương cấp năm, lần này huyết tộc đang muốn chơi tới cùng đấy. Không chỉ là mấy người Huệ Mi đều hoảng hốt mà ngay cả Thiên Sơn và Tùng Sơn cũng loạn cả lên. “Tiêu Chính Văn, cậu nên nghe tiền bối Thiên Minh Tử khuyên một câu vì võ tông Hoa Quốc đi”. Trương Khắc Dụng đang ghi hình chương trình ở đài truyền hình, thậm chí không quan tâm đến thân phận mà hét lên với Tiêu Chính Văn. “Đúng thế, Tiêu Chính Văn trước giờ vẫn luôn chỉ quan tâm đến bản thân, chúng ta khó khăn lắm mới khôi phục lại hòa bình với huyết tộc, tại sao cậu ta lại lấy danh nghĩa cá nhân để khai chiến với huyết tộc lần nữa”. “Hơn nữa lần này người ta đến tìm người nhà họ Chu, có liên quan gì với Tiêu Chính Văn chứ? Bảo cậu ta tự sát cũng hời cho cậu ta, đây là kết cục của việc lo chuyện bao đồng”. Không ít các “giáo sư” ủng hộ Thiên Minh Tử cũng đều đóng thủy quân ở trên mạng. Một viện trưởng của Tùng Sơn trực tiếp đứng ra cách một khoảng nói với Tiêu Chính Văn: “Vua Bắc Lương, tôi phải thừa nhận rằng cậu có năng lực hơn người”. “Nhưng với thực lực cảnh giới Nhân Vương cấp một của cậu làm sao có thể là đối thủ của hai cao thủ Nhân Vương cấp năm được?” “Một khi trận chiến nổ ra sẽ khiến biết bao sinh linh bị hủy diệt. Cậu là vua Bắc Lương, lẽ nào không nghĩ đến người dân Hoa Quốc sao?” Ông ta vừa dứt lời, ông lão Huệ Mi đó cũng hùa theo: “Không sai, nếu vì sự cố chấp làm theo ý mình của cậu, cắt đứt sự truyền thừa của võ thuật Hoa Quốc thì cậu chính là tội nhân của Hoa Quốc, sẽ bị lịch sử ruồng bỏ”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Ồ? Khai chiến với huyết tộc sẽ bị lịch sử ruồng bỏ? Vậy theo ý các ông thì phải quỳ xuống chịu phục trước huyết tộc sao?” “Tiêu Chính Văn tôi từ ngày bảo vệ đất nước không có thói quen cúi đầu trước kẻ xâm lược, từ ngày tôi tập võ đến nay chưa từng có ý nghĩ phải chịu thua trước ai”. “Binh sĩ Hoa Quốc, thiết quân Hoa Quốc thà chết đứng chứ tuyệt đối không chịu thua”. “Chỉ một huyết tộc thì có là gì, bình thường các ông đều nói mấy lời đạo đức nhân nghĩa, bây giờ huyết tộc tàn sát người dân ta, giết nhân dân ta, các ông lại đang làm gì thế hả?” “Nếu khai chiến với huyết tộc mà trở thành tội nhân của Hoa Quốc như các ông nói, thì Tiêu Chính Văn tôi phải đi con đường ngược dòng đó. Các ông tham sống sợ chết thì có thể làm gì được tôi?” Giọng Tiêu Chính Văn hùng hồn vang lên, sóng âm vang lên tận hàng nghìn cây số. Câu nói cuối cùng “có thể làm gì tôi” càng khiến đám người võ tông chói tai. “Tiêu Chính Văn, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng ép tôi ra tay với cậu”. Ánh mắt Thiên Minh Tử lóe lên tia lạnh lùng, sát khí cuồn cuộn nhìn Tiêu Chính Văn. Nghe thế Tiêu Chính Văn suýt nữa bị Thiên Minh Tử chọc phì cười, khinh thường lắc đầu nói: “Thiên Minh Tử, không phải tôi xem thường ông, chỉ dựa vào ông mà có tư cách đánh với tôi à?” Cái gì?