“Tuổi thọ của cậu đang dần bị rút cạn, cùng lắm là cậu vẫn có thể sống được trong mười hơi thở nữa”. Huyết Ma Đồ chắp tay ra sau lưng, tóc dài tung bay trong áo. Bất kỳ ai, thậm chí ngay cả sông núi không có sinh mệnh cũng không thể nào ngăn được dòng chảy thời gian. Tục ngữ có câu, thời gian như dao, thế sự xoay vần. Lý Chính Đạo ở một bên không khỏi nhíu mày, ông ta không có cách phá hủy bí thuật này. Lúc này ông ta cũng như lửa đốt nhưng không thể giúp gì được cho Tiêu Chính Văn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn già đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Hơn nữa ông ta biết rõ trận pháp Thời Không này là trận pháp khó phá giải nhất, dù sao thời gian là thứ vô hình, không thể nắm bắt được. Đây không giống đao kiếm, càng không giống những đòn tấn công hữu hình. Sau khi tế bào của cơ thể nhanh chóng chết đi, Tiêu Chính Văn cũng sẽ biến thành một bộ xương trắng. Mọi chuyện không thể xoay chuyển bằng cách bình thường. Ngay lúc Huyết Ma Đồ đang đắc ý, khuôn mặt Tiêu Chính Văn lại hiện lên vẻ chế giễu. Thật ra từ lần trước, sau khi Tiêu Chính Văn được xin chỉ bảo trận pháp Thời Không ở Âu Lục thì đã nghiên cứu về trận pháp này. Sở dĩ lúc nãy anh để mặc cho Huyết Ma Đồ thi triển trận pháp Thời Không với mình chỉ là muốn cảm nhận cao thủ ở cấp bậc như Huyết Ma Đồ khi sử dụng trận pháp Thời Không có gì khác với cường giả cảnh giới Thiên Thần. Chẳng qua kết quả lại khiến Tiêu Chính Văn rất thất vọng. Cho dù là Huyết Ma Đồ hay cường giả Thiên Thần ở Âu Lục cũng đều không lĩnh hội được đến tinh túy và chân lý của trận pháp Thời Không, có thể nói họ chỉ có được bề ngoài của nó, không có được linh hồn sâu bên trong. “Ông có chắc mình đã hiểu rõ trận pháp Thời Không không?” Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Trong dòng thời gian vô tận, mỗi chúng ta đều nhỏ bé giống một hạt cát sa mạc”. “Ông từng nghe nói cát có thể thay đổi hướng của một dòng sông lớn chưa?” Giọng Tiêu Chính Văn vang lên, nhưng khuôn mặt anh vẫn già đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. “Hừ, mạnh miệng chẳng có tác dụng gì, cho dù cậu có biện minh thế nào thì chẳng phải vẫn chỉ có thể trơ mắt chờ chết sao?” Huyết Ma Đồ khẽ cười, kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn. Thậm chí trong mắt ông ta còn hiện lên vẻ đồng tình. Với tư chất của Tiêu Chính Văn, nếu cho cậu thêm thời gian, có thể sẽ trở thành sự tồn tại vô địch thật. Tiếc là cậu ta không có cơ hội đó. “Thời gian!” Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn tiến về trước một bước, sau đó một tay chỉ trên trời. “Bùm!”
Một luồng sóng gợn thoáng hiện lên, sau đó gợn sóng càng lan rộng ra, thậm chí bao trùm cả Hoa Quốc.
Cây cối trên vô số ngọn núi và sông nổi tiếng lập tức khô héo, trên mặt đất cũng khô héo và thay đổi.
“trận pháp Thời Không có ý nghĩa là tự nhiên, thời gian và không gian, đất trời, vạn vật không gian vốn dĩ là một thể, sao có thể là thứ mà ông tùy ý tách rời được chứ?”