“Ai? Ai dám đánh lén tôi?” Thiên Minh Tử vô cùng tức giận khi bị tát trước mặt người dân cả nước. Thiên Minh Tử vẫn cần thể diện. “Chu Chấn Long!” Vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn. “Hừ! Ông chỉ là một tên bại trận dưới tay tôi, mà còn dám khiêu khích tôi! Không sợ tôi giết ông sao?” Thiên Minh Tử nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Chu Chấn Long. “Giết tôi? Ông cho rằng ông có thể đánh bại tôi thật sao? Một Nhân Vương cấp năm cảnh giới bất ổn như ông mà cũng dám nói ra lời ngông cuồng như vậy à? Tôi thật sự rất tò mò ai đã cho ông dũng khí này!” “Còn nữa, ông thật sự nghĩ rằng trong nhận chiến trên đỉnh Hoa Sơn, ông đã đánh bại hầu tước huyết tộc bằng sức mạnh của mình sao?” Nói xong, Chu Chấn Long lại nâng tay lên tát một cái nữa. Động tác của Chu Chấn Long rất chậm, ông ta cố ý cho Thiên Minh Tử đủ thời gian để chuẩn bị. Nhìn thấy Chu Chấn long nâng tay lên tát mình một cái nữa, Thiên Minh Tử vô cùng tức giận. “Ông…” Khí tức xung quanh Thiên Minh Tử tỏa ra, nâng tay lên chặn cái tát của Chu Chấn Long. Nhưng cánh tay ông ta chỉ mới giơ lên được nửa chừng đã bị một lực mạnh đè lại. “Bộp!” Âm thanh giòn giã vang lên khắp Hoa Quốc. Lần này, Thiên Minh Tử đã hoàn toàn choáng váng. Trước đây, ông ta đã từng đấu với Chu Chấn Long, hơn nữa còn đánh Chu Chấn Long thua thảm hại. Vậy mà mới chỉ qua mấy ngày, sao đến một cái tát mà ông ta cũng không chặn nổi nữa? “Nếu ngày đó không có không phải cậu Tiêu thì ông cho rằng ông có thể thắng sao? Tôi bất tài nên không dám nói lời ngông cuồng, nhưng đánh ông thì dễ như trở bàn tay!” Chu Chấn Long chắp tay sau lưng, vẻ mặt khinh thường nói. Nghe xong những lời này, không chỉ có Thiên Minh Tử sững sờ. Mà ngay cả đám người Hoa Quốc luôn tâng bốc và bám chân Thiên Minh Tử đều vô cùng kinh ngạc. Đặc biệt là ông Tần, càng sốc trước lời nhận xét của Chu Chấn Long.