Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thiên Minh Tử và ông lão áo trắng. Lúc này sức mạnh ý chí vốn dĩ phát ra ánh sáng rực rỡ lại biến thành màu xám. Mặc dù đây cũng là một loại sức mạnh ý chí nhưng nói đúng hơn thì nên gọi là “oán khí” mới đúng. Sức mạnh ý chí và oán khí có thể được chuyển hóa, chỉ là sức mạnh ý chí có thể khiến thực lực của hấp thụ nó mạnh hơn, còn oán khí chỉ sẽ tiêu hao cơ hội sống của người hấp thụ. Vì sự thật đã rõ như ban ngày rồi, thế nên tình cảm tôn kính của người dân Hoa Quốc dành cho Thiên Minh Tử lập tức biến thành những lợi nguyền rủa Thiên Minh Tử. Lúc này ngay cả Thiên Minh Tử cũng hoảng, bây giờ ông ta không phải đang giúp vị kia của Thiên Cung Bắc Cực chuyển hóa sức mạnh ý chí nữa mà là đang làm tuổi thọ của ông ta tiêu hao. Hơn nữa liên tục hấp thụ sức mạnh ý chí này một khi đã xảy ra thì sẽ không bị ảnh hưởng của bất kỳ ai. Điều này giống như một người đang uống sữa, cốc sữa này không có độc, sau khi uống còn có thể tăng cường đề kháng. Nhưng lúc này có người cho thêm nửa cốc thạch tín vào sữa, mà người uống sữa đó lại chỉ có thể uống hết cốc sữa, không thể dừng lại nửa chừng. “Dù là bởi vì ông, Chu Chấn Long đánh bại tôi thì thế nào? Ít nhất… ít nhất đám cao thủ huyết tộc đều bị một mình tôi đánh bại”. “Những gì Thiên Minh Tử tôi làm đều không thẹn với lòng. Hôm qua… hôm qua chính là Thiên Minh Tử tôi giết hầu tước huyết tộc ở trên Hằng Sơn, bảo vệ bình an cho mọi người”. “Ông?” Không để Tiêu Chính Văn lên tiếng, Chu Chấn Long đã giành nói trước, chỉ là giọng điệu lộ ra vẻ khinh thường. “Tối qua chắc hẳn ông tham gia tiệc ở núi Điểm Thương chứ nhỉ?” Chu Chấn Long cười khẩy hỏi. “Nói bậy! Người Hoa Quốc đều có thể làm chứng cho tôi, tôi từ chối thẳng lời mời của cô Lục. Ngược lại, tất cả mọi người đều biết Tiêu Chính Văn đã đồng ý”. Mặt mày Thiên Minh Tử méo mó lớn tiếng hét lên với Chu Chấn Long. “Nhà họ Chu các ông kết cấu với huyết tộc, với quan hệ của ông và Tiêu Chính Văn, chẳng phải Tiêu Chính Văn đến tham gia là chuyện đương nhiên sao?” Sau khi trải qua sự căng thẳng ban nãy, không lâu sau Thiên Minh Tử đã bình tĩnh lại bắt bí mối quan hệ thân thiết giữa nhà họ Chu và huyết tộc. Nếu lần này ông ta không thể lấy lại quyền làm chủ tình thế nữa thì đợi ông ta chỉ có một con đường chết. “Theo như ông nói, người đã giết hai hầu tước huyết tộc vào tối qua là ông à?” Tiêu Chính Văn khẽ cười quay đầu lại nhìn Thiên Minh Tử. “Còn phải hỏi nữa sao? Trận pháp bí mật của Thiên Cung Bắc Cực sao có thể để người ngoài tùy ý sử dụng chứ?” Thiên Minh Tử không dám nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn đáp, nhưng bề ngoài vẫn tự nhận người bí ẩn trong đêm qua chính là ông ta. Dù sao chuyện đêm qua quá lớn, thừa nhận trước mặt không chỉ cực kỳ bất lợi với bản thân ông ta, mà thậm chí sẽ dẫn đến nạn hủy diệt cho Thiên Cung Bắc Cực.