“Chẳng phải các anh nói không chết không tha đó sao? Ra tay đi chứ?” Nói rồi Tiêu Chính Văn lại đấm một cú, lần này gần như đánh hỏng nửa khuôn mặt của Hồ Vọng Hải. Dù hắn là cao thủ Nhân Vương cấp năm, có khả năng tự phục hồi mạnh thế nào cũng không thể chịu được một cú đánh nặng như thế của Tiêu Chính Văn. Chỉ thấy Tiêu Chính Văn uốn cong ngón tay thành móng vuốt rồi nắm nhẹ vào khoảng không, cơ thể Trương Tử Tuấn không tự chủ bay về phía Tiêu Chính Văn. Hắn còn chưa bay đến gần Tiêu Chính Văn, anh đã vung tay lên đánh một cú vào người hắn. Trương Tử Tuấn suýt nữa bị Tiêu Chính Văn đánh cho khóc kêu cha gọi mẹ, cho dù ở ngoài lãnh thổ hắn cũng chưa từng bị đối xử như vậy. Bị Tiêu Chính Văn điên cuồng đánh từng cú vào người cứ như đánh chó ngay trước mặt mọi người. “Thế tử nhà họ Trương rất giỏi lắm mà? Dù có lỗi lầm gì lớn cũng không thể bị sỉ nhục trước mặt mọi người?” “Hôm nay tôi sỉ nhục anh, anh có thể làm gì được tôi?” Nói rồi Tiêu Chính Văn lại đánh một cú rất vang vào Trương Tử Tuấn khiến hắn nôn ra máu, ngay cả xương mũi cũng bị đánh gãy. Vung tay lên ném Trương Tử Tuấn sang một bên, Tiêu Chính Văn bước ra một bước đi thẳng đến chỗ người đàn ông áo trắng phía sau Hồ Vọng Hải, cười khẩy nói: “Bao vây tấn công tôi?” “Bây giờ anh ra tay đi chứ”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn gương mặt ba người ở phía sau Hồ Vọng Hải. Trong tình cảnh này họ đâu còn suy nghĩ ra tay với anh? Ngay cả hộ vệ đứng đầu nhà họ Chu cũng đến bảo vệ Tiêu Chính Văn, nếu họ ra tay đánh anh thì không chỉ đánh một mình Tiêu Chính Văn mà đang đánh vào mặt nhà họ Chu. Nếu chọc giận nhà họ Chu thì ngay cả gia tộc của họ cũng không yên ổn chứ đừng nói là họ. “Nếu các anh đã không đánh thì đừng trách tôi không khách sáo”. Nói rồi Tiêu Chính Văn đánh một cú không hề nương tay, nửa người của người đàn ông áo trắng đó nổ tung. Hai người bên cạnh còn chưa kịp hoàn hồn, Tiêu Chính Văn lại đấm một cú sang khiến cả người một người khác bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn. Người đàn ông áo trắng còn lại vô thức lùi về sau một bước, vừa định ra tay thì Tiêu Chính Văn đã nhanh chóng bước đến gần chỗ hắn ta. Chỉ là lần này Tiêu Chính Văn lại không hề nương tay, anh giơ nắm đấm sắt lên đấm vào ngực người đàn ông đó. “Phụt!” Một âm thanh vang lên, ngực người kia bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức bị xuyên thủng. Người đàn ông áo trắng đó không dám tin nhìn máu chảy ra từ ngực mình, thi thể rơi thẳng từ trên không trung xuống. Đó là một vị thế tử, Tiêu Chính Văn thế mà lại nói giết là giết? Dù là mấy người đứng ở xa quan sát trận chiến cũng không khỏi liên tục nhíu mày. Khổng Thiên Tường nhìn thấy cảnh tượng này thì tức đến nỗi sắc mặt tái xanh, hai mắt đỏ long sọc tức giận hừ một tiếng. Hồ Vọng Hải hoảng sợ nói với Chu Chấn Long: “Tiền bối Chu, xin hãy tha cho tôi không biết, tôi quả thật không biết anh Tiêu và nhà họ Chu…”