Tiêu Chính Văn lại không có hứng thú với mấy lời Trần Nguyệt Nhi nói. Tiêu Chính Văn không hề hay biết gì về Huyền Thiên Đạo Cung này. Chỉ cần không làm hại đến lợi ích của người dân Hoa Quốc thì Tiêu Chính Văn cũng lười hỏi. Hai người Long Nguyệt và Long Hình cùng lúc bị một luồng ánh sáng dần dâng lên thu hút tầm nhìn. Chỉ thấy một luồng sáng bảy sắc dài vài thước đang dung nhập vào không trung như có trí tuệ, nhờ vào ánh nắng buổi trưa phát ra vầng sáng chói mắt. Ánh sáng bảy màu liên tục chiếu xuống như đang nhảy múa trong không trung đầy màu sắc rực rỡ. Ngay cả những người đến hiện trường khác cũng phải dời tầm mắt nhìn sang chứ đừng nói là Long Nguyệt và Long Hình bị thu hút ánh nhìn. Mặc dù ngoài lãnh thổ từng nói kiếm Thất Thái Hà Quang là vật không may mắn, nhưng thần binh như thế rất hiếm thấy trên thế gian, không ít người vẫn nhìn về phía Khổng Thiên Tường với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Ngoài nhà họ Khổng, các gia tộc khác không xứng có được bảo vật hiếm thấy này. “Mọi người nhìn kìa, đó chắc là kiếm Thất Thái Hà Quang nhỉ?” Long Nguyệt chỉ vào một phía, hai mắt trợn to tò mò nhìn về phía không trung. “Đúng thế, đây chính là kiếm Thất Thái Hà Quang. Điểm hơn người thật sự của thanh kiếm này nằm ở chỗ, thật ra nó là một tia sáng kỳ lạ nhưng lại không có thân kiếm thực chất nên cũng được gọi là Thiên Kiếm”. Trần Nguyệt Nhi rất kiên nhẫn giải thích. Nghe Trần Nguyệt Nhi nói thế, Long Hình không khỏi ớn lạnh. Nếu trên thế giới này mà có thần binh như vậy thật thì chẳng phải là vô địch rồi sao? Cho dù là bảo kiếm như thế nào cũng không thể chặn được ánh sáng. Nói cách khác, cho dù trong tay anh có là vũ khí gì đi nữa, trong tay đối phương nắm lấy một luồng ánh sáng, làm sao mà đánh lại cho được? “Nhưng thanh kiếm này cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể tùy ý dùng, cho đến giờ vẫn không có ai có thể phát huy hết toàn bộ uy lực của nó”. Trần Nguyệt Nhi như nhìn thấy suy nghĩ của Long Hình, lại bổ sung thêm một câu. “Thật ra thanh kiếm này chỉ là vật bình thường không hề có giá trị gì”. Tiêu Chính Văn chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn sang rồi không quan sát thêm nữa. Nghe có vẻ thanh kiếm Thất Thái Hà Quang này trông rất ảo diệu. Thật ra đó chỉ là một vũ khí bình thường mà nhân tài nào đó đã ngưng kết thành bằng trận pháp Không Gian mà thôi. Giống như lúc trước khi Tiêu Chính Văn giao đấu với các cao thủ cũng từng sử dụng trận pháp Không Gian để ngưng tụ màn sáng màu vàng thành các loại vũ khí. Chẳng qua bây giờ thực lực của Tiêu Chính Văn vẫn chưa đủ để làm đến mức ngưng tụ ánh sáng thành thực thể này. Người nói vô ý nhưng người nghe có ý khác, câu nói này của Tiêu Chính Văn khiến xung quanh lập tức rơi vào im lặng. Thậm chí ngay cả Khổng Thiên Tường ngồi trên ghế cũng đứng bật dậy.
“hừ, vừa rồi anh Tiêu nói thanh kiếm này chỉ là một thứ bình thường, vậy tôi muốn xem thử anh Tiêu có vũ khí sắc bén lợi hại gì trong tay?”
Sắc mặt Khổng Thiên Tường vô cùng khó coi, lạnh lùng hỏi.
Hắn vốn dĩ còn muốn mượn cơ hội mọi người đều chú ý này để khoe khoang này nọ, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì. Tiêu Chính Văn đã tạt một gáo nước lạnh.