Nhưng ngay khi mọi người đều tin chắc rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ chết, thì thấy Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng kéo vỏ kiếm ra, một tia sáng lạnh chói mắt lao lên trời! “Soạt!” Tia sáng màu bạc lập tức bao phủ lấy toàn bộ Thái Sơn! Hả? Trước mắt Khổng Thiên Tường hoảng hốt, nhìn thanh kiếm trong tay Tiêu Chính Văn với vẻ không thể tin được nói: “Điều… Điều này sao có thể?” Chỉ thấy thanh bảo kiếm ban đầu vốn tầm thường không có gì nổi bật, đột nhiên lại toát ra khí thế động trời! Những người xung quanh đang định xem trò hề của Tiêu Chính Văn đều đứng phắt dậy. Sắc mặt của Khổng Thiên Tường và Hàn Hương Nhi lập tức tái nhợt, ngay cả sắc mặt của Lương Cảnh Long cũng trở nên vô cùng khó coi. Bởi vì tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức của một bậc đế vương! Trong ánh bạc chói lọi đó, lại có khí vận của đế vương? Chỉ thấy Tiêu Chính Văn vừa vung tay lên, kiếm Tần Vương đã đánh ra ngoài! “Không…” Khổng Thiên Tường vừa định lên tiếng ngăn cản, nhưng tất cả đã quá muộn. Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn rung chuyển trời đất, ngay sau đó, thanh kiếm Tần Vương được bao bọc bởi uy thế của đế vương, chém thanh kiếm Thất Thái Hà Quang thành hai mảnh! “Không! Điều này… Điều này sao có thể? Làm sao có thể! Kiếm của tôi…” Giờ phút này, sắt mặt của Khổng Thiên Tường như xám tro tàn, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Thất Thái Hà Quang đã bị vỡ thành hai mảnh, siết chặt tay thành nắm đấm, mồ hôi lạnh trên trán từ từ chảy xuống! Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kiếm Thất Thái Hà Quang vỡ thành hai mảnh trong nháy mắt. Đến lúc đó, mọi người mới chú ý đến thanh kiếm trong tay Tiêu Chính Văn đem theo vận khí hoàng gia. Vận khí là thứ biến hóa vô thường nhất trên đời này. Cho dù là anh sáng hay những thứ bằng vàng, bằng sắt thì đều không thể so sánh với vận khí. Bởi vì thứ mà vận khí mang theo chính là thiên đạo vĩnh hằng, không có thứ gì trên thế gian này có thể so sánh được! Lúc Khổng Thiên Tường nhìn thấy dòng chữ trên thanh kiếm, đã nhận ra ngay đây chính là kiếm Tần Vương đã có từ hàng nghìn năm trước. Hắn nằm mơ cũng không ngờ loại vũ khí thần cổ xưa như vậy lại rơi vào tay Tiêu Chính Văn. Lúc này, ráng màu đầy trời rơi xuống, lập tức chìm trong biển mây. Không gian im lặng đến chết người, mọi người kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn. Không ai ngờ rằng thứ mà Tiêu Chính Văn đang cầm trong tay lại là kiếm Tần Vương đã thất truyền ngàn năm.
Đừng nói là người nào đó, ngay cả thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không dám dễ dàng lấy món bảo vật quý gía như vậy cho người khác xem.
Kiếm Tần Vương là một trong những biểu tượng của văn minh khai sáng Hoa quốc vạn năm, nó còn là tín vật mang theo ận quốc Hoa Quốc.
Ai sở hữu được vũ khó thần này, tương đương với việc thừa kế nền văn minh của Hoa Quốc.