Joseph và Hodar tức đến mức mặt méo mó bởi những lời nhận xét của Carmelo, cho dù là lâu đài Versailles hay tranh đấu nội bộ của mười gia tộc lớn thì cũng là chuyện nội bộ của Âu Lục. Việc nhà mình mà phải nhờ người ngoài nhúng tay vào giúp đúng là vứt hết thể diện lên sao hỏa rồi. “Mọi người còn mặt mũi để nói à? Nếu Hoàng đế Napolil còn ở đây, đầu của các người đã rơi xuống đất rồi”. Joseph tức đến mức mặt mày không còn sắc máu, chỉ ước gì có thể băm vằm đám người Carmelo thành đống thịt mới có thể hết hận. “Từ nay về sau, đừng nhắc đến cái tên Tiêu Chính Văn trước mặt chúng tôi nữa, chỉ cần có hai người chúng tôi ở Âu Lục một ngày thì Âu Lục không bao giờ là nơi Tiêu Chính Văn có thể tác oai tác quái”. “Từ nay về sau, việc lớn nhỏ của Âu Lục cũng không cần người ngoài phải nhúng tay vào”. Hodar tức giận hét lên với giọng vang dội như chiếc chuông. Bọn họ hoàn toàn không sợ gia tộc cổ đại nhà họ Ấn, vậy thì tại sao có thể xem trọng Tiêu Chính Văn – vua Bắc Lương không có lai lịch được chứ? Đến nửa tiếng sau, Carmelo mới được Filkant đỡ dậy rời khỏi văn phòng hiệu trưởng. Có thể nói từ lúc bắt đầu, học viện võ thuật hay mười gia tộc lớn cũng đều mất đi thực quyền, mọi quyền lực của họ đều bị Joseph và Hodar thu vào tay. Cả Âu Lục lại quay về thời đại Napolil lần nữa. Lúc này ngay cả mấy vương thất Âu Lục cũng đều ăn nói thận trọng, không dám có bất kỳ ý kiến phản đối chứ đừng nói là họ. Thái độ của Joseph và Hodar đã rất rõ ràng, nếu họ đã không nắm được vận mệnh của Âu Lục trong tay thì rời xa trung tâm quyền lợi là được. Nếu không phải vì họ vẫn có uy tín nhất định trong người dân thì đã tiễn họ đi gặp Thượng Đế từ lâu rồi. Trong tình huống đáng sợ này, ai dám hé răng nửa lời chứ? Ngay cả gia tộc Kanter có quan hệ thân thiết với Tiêu Chính Văn cũng chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của hai người họ, giao đất phong của mình, rút ra khỏi phạm vi thế lực trước kia. Ngược lại người của gia tộc Locke được Joseph và Hodar thống nhất công nhận nên quyền lợi và địa vị gần như không bị cắt giảm. “Hừ, tôi đã nói rồi không nên có quan hệ thân thiết với tên họ Tiêu kia, hơn nữa tại sao Âu Lục chúng ta phải nhờ vả một người ngoài? Các ông không chịu nghe khuyên bảo, bây giờ cũng xem như tự chuốc lấy hậu quả rồi”. Đại diện của gia tộc Locke chế giễu nói. Bây giờ gia tộc Locke đã quay lại vị trí đứng đầu mười gia tộc lớn lần nữa, ngay cả Locke Thetis cũng khinh thường Carmelo hơn nhiều. “Locke Thetis, ông đừng quên lúc đầu là gia tộc Locke ông đồng ý để Tiêu Chính Văn ra tay chống lại lâu đài Versailles, có vài việc một khi đã đưa ra quyết định thì không có đường hối hận”. “Có vài lời một khi đã nói ra thì không thể rút lại, các ông không chỉ gây ra tai họa cho gia tộc Locke mà còn khiến cả Âu Lục rơi vào mất an ninh”.
Carmelo biết rõ bản lĩnh và cách làm việc của Tiêu Chính văn, nếu đắc tội với Tiêu Chính Văn thì chắc chắn sẽ gây tai họa lớn tày trời cho Âu Lục.
“Ồ? Hiệu trưởng Carmelo, ông đang nghi ngờ thực lực của tướng quân Joseph và Hodar đấy à? Một Tiêu Chính văn chẳng có gì có thể so sánh vói hai vị tướng quân vĩ đại này được?”
Giọng nói tỏ vẻ khinh thường của Locke Thetis vang lên phía sau Carmelo cũng chỉ đành bất lực thở dài, dù sao bây giờ ông ta cũng đã không có quyền lên tiếng nữa rồi.