“Cậu thật to gan! Dám hết lần này tới lần khác tước đoạt tuổi thọ của người dân Âu Lục!” Lúc này, một luồng khí tức đáng sợ khác từ Âu Lục phóng lên. Ngay sau đó, một ông lão tóc bạc, chân đạp ánh sáng, bay thẳng đến chân núi Arces. Lại một vị cao thủ Nhân Vương cấp sáu nữa công khai khiêu chiến với Tiêu Chính Văn. Thực ra, trong số những người trở lại giới thế tục lần này, không chỉ có Joseph và Hodar đạt tới cảnh giới Nhân Vương cấp sáu, mà còn có rất nhiều cao thủ của các gia tộc cổ Âu lục cũng có thực lực ngang ngửa bọn họ. Chỉ là những gia tộc cổ kia đều có tính toán riêng của mình, bọn họ sẽ không dễ dàng để lộ thực lực của mình khi chưa vào bước đường cùng. Nhưng Tiêu Chính Văn đã nhiều lần tước đoạt mạng sống của người dân Âu Lục, điều này khiến bọn họ không thể ngồi yên được nữa. Vì người của gia tộc bọn họ đều đang ở Âu Lục, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng trước khi bị Tiêu Chính Văn giết chết, tuổi thọ của tất cả người Âu Lục đều đã bị rút hết rồi. Đây là điều mà không một gia tộc cổ nào có thể chấp nhận được. Một thanh kiếm kỵ sĩ màu vàng cắt ngang bầu trời, tấn công về phía Tiêu Chính Văn. “Bùm!” Lúc này, Tiêu Chính Văn muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể chống đỡ. Mặt khác, Tiêu Chính Văn luôn phải đề phòng đòn tấn công dữ dội mà Joseph và Hodar có thể tung ra bất cứ lúc nào. Joseph và Hodar quay đầu lại nhìn ông lão, khẽ cau mày nói: “Kỵ sĩ Thánh Điện?” Ngay từ hàng trăm năm trước, kỵ sĩ Thánh Điện đã bị diệt sạch, nhưng thanh kiếm vàng trong tay ông lão này sẽ không biết nói dối. Đóa là vũ khí tiêu chuẩn của các kỵ sĩ Thánh Điện, cũng chỉ có kỵ sĩ Thánh Điện mới dám dùng kiếm vàng. Nghe nói năm đó có tổng cộng 81 vị kỵ sĩ Thánh Điện đã bị giết trong trận chiến với quân của Thành Vương Tư. So với Joseph và Hodar, kỵ sĩ Thánh Điện mới là vị thần thật sự của Âu Lục. Nếu không có kỵ sĩ Thánh Điện thì có lẽ toàn bộ Âu Lục sẽ bị Thành Vương Tư chà đạp. Vì vậy, bất kỳ vị kỵ sĩ Thánh Điện nào cũng mạnh hơn Joseph và Hodar. Giờ phút này, Tiêu Chính Văn với thực lực của Nhân Vương cấp năm, sẽ đấu với ba vị cao thủ Nhân Vương cấp sáu. Thấy tình hình ngày càng trở nên bất lợi cho Tiêu Chính Văn, Trần Nguyệt Nhi lo lắng nhìn Khổng Thiên Tường nói: “Thế tử Khổng, chúng ta đều là người Hoa Quốc, lẽ nào anh không định ra tay sao?” Trần Nguyệt Nhi vừa nói vừa rút kiếm ra, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. “Cô đang nói nhảm gì thế. Joseph và Hodar là loại người gì lẽ nào cô không biết sao? Đắc tội với bọn họ thì đừng nghĩ đến việc tiến vào Huyền Thiên Đạo Cung!” “Hơn nữa, tôi đã cảnh cáo anh ta trước rồi, nhưng anh ta vẫn ngoan cố chống lại cả Âu Lục, đây là do anh ta tự mình chuốc lấy!” Khổng Thiên Tường chế nhạo, lạnh lùng đáp lại.
Bây giờ, hắn rất muốn Tiêu Chính văn bị ba người kia xé thành trăm mảnh, sao hắn có thể can thiệp chứ!
“Khổng Thiên tường, nhà họ khổng các anh luôn coi mình là người nhân từ, chính trực, có đạo đức. Chẳng lẽ đây là nhân từ và chính nghĩa, đây là đạo lý của anh sao?”
“Tiêu Chính văn là người của Hoa Quốc chúng ta! Cho dù giữa chúng ta có thù hận lơn thì đó cũng là chuyện nội bộ Hoa Quốc! Còn bây giờ, chúng ta đang phải đối mặt với kẻ địch mạnh là Âu Lục!”