Bất luận bạn có bối cảnh như thế nào, bất luận có thân phận cao quý tới đâu thì ở trước mặt Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể như vật làm nền, gần như khiến cho Khổng Thiên Tường tới bờ vực sụp đổ. Tiêu Chính Văn chỉ tuỳ ý tung ra một đòn, sau khi xuyên thủng bốn mươi chín tầng kết giới còn đánh cho hai người Joseph và Hodar bị trọng thương, chuyện này rõ ràng quá đáng sợ, thậm chí còn vượt khỏi phạm vi nhận biết của Khổng Thiên Tường. Đặc biệt là câu nói mà Đông Phương Tuyết Ngưng đã nói trước khi Tiêu Chính Văn tới, lúc này lại càng không ngừng vang vọng bên tai Khổng Thiên Tường. Câu nói đó giống như một mũi đâm sắc nhọn cắm sâu vào trong tâm tưởng yếu ớt của Khổng Thiên Tường! Đừng nói là Khổng Thiên Tường nhất thời chẳng thể tiếp nhận được sự thật trước mắt, ngay cả trên mặt Trần Nguyệt Nhi cũng nở một nụ cười khổ. Vừa mới ban nãy, cô ta vẫn còn khuyên Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả cô ta cũng hoài nghi Tiêu Chính Văn căn bản chẳng thể có thực lực mạnh tới vậy, thế nhưng bây giờ thì sao? Tiêu Chính Văn chỉ tuỳ ý tung ra một đòn, không chỉ xuyên qua bốn mươi chín tầng kết giới mà còn khiến cho mấy người Joseph hoá thành bụi máu! Hơn nữa hành vi của Tiêu Chính Văn càng thêm chứng thực cho câu nói lúc ban đầu kia của anh, anh chưa từng bận tâm tới Huyền Thiên Đạo Cung, với thực lực của anh thì quả thực có tư cách xem thường Huyền Thiên Đạo Cung! Chứ không phải Huyền Thiên Đạo Cung khinh thường anh! Nếu như ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không có tư cách được Huyền Thiên Đạo Cung lựa chọn, vậy thì tất cả những người đang có mặt e rằng đều không có tư cách bước vào Huyền Thiên Đạo Cung! Dù là những nhân vật như sát thần Bạch Khởi và Hạng Vương, so với Tiêu Chính Văn thì vẫn còn kém xa nhiều lắm. Thậm chí có thể nói từ xa xưa tới nay, ở độ tuổi giống như Tiêu Chính Văn, chưa nói tới người có thể so bì, dù là người có thể đứng sau ngước nhìn anh cũng không có nốt! Kỷ lục mà mấy người Bạch Khởi lập ra, ở trước mắt Tiêu Chính Văn rõ ràng chỉ là một trò cười không hơn không kém mà thôi. Khoảnh khắc này, một luồng khí tức vô cùng khủng bố lao thẳng lên trời từ phía của Âu Lục. Cùng lúc này, giống như cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ đó, ngay cả Chu Chấn Long cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng. “Lẽ nào…là người của Ngọc Khuyết Cung ra tay sao?” Chu Chấn Long nhíu chặt chân mày, ánh mắt u ám nhìn về phía Âu Lục. Mà lúc này, Lý Chính Đạo cũng đặt tách trà trong tay xuống, đứng dậy với biểu cảm vô cùng khó coi. “Thiếu chủ, nếu như tôi đoán không nhầm thì có lẽ là thiếu cung chủ Tư Mã Minh Húc của Ngọc Khuyết Cung!” Ông lão đứng bên cạnh Lý Chính Đạo trầm giọng nói. Lần này, ngay cả hộ vệ số một của nhà họ Lý đi theo bên cạnh Lý Chính Đạo cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, không khó để tưởng tượng rốt cuộc thì đối phương đáng sợ tới độ nào. Mặc dù nói Tư Mã Minh Húc cũng ở trong thế hệ trẻ tuổi, thế nhưng chiến lực của người này có thể nói là đẳng cấp thực thụ trong lớp thanh niên. Tư Mã Thị lập nghiệp từ thời Hán, sau đó thành lập được Đại Tấn, hơn nữa cao thủ bên trong gia tộc lại rất nhiều, Tư Mã Minh Húc chính là người được Ngọc Khuyết Cung – một trong số những thế lực lớn thần bí nhất của vùng ngoài lãnh thổ xem trọng, được cung chủ của Ngọc Khuyết Cung thu nhận làm đại đệ tử quan môn.