Còn con dao năm cạnh của Tiêu Chính Văn phóng vào mặt trăng tròn, chẳng khác gì trâu đất xuống biển, không còn tăm tích gì nữa. “Tiêu Chính Văn, lẽ nào mày vẫn không rõ sự khác biệt giữa tao và mày giống như trăng sáng và đom đóm sao? Cho dù mày có ngàn vạn thủ đoạn thì cũng không thể làm gì tao đâu!” “Theo tao biết, mày vẫn còn một thanh kiếm Tần Vương, chắc đây cũng là thủ đoạn cứu mạng cuối cùng của mày, nếu còn không rút kiếm ra thì mày sẽ chết ngay đấy!” Lúc này, tất cả mọi người đều ngước nhìn Tư Mã Minh Húc, ngay cả Khổng Thiên Tường cũng phải thừa nhận rằng Tư Mã Minh Húc quá mạnh mẽ, không hổ danh được gọi là cao thủ số một trong thế hệ trẻ ở vùng ngoài lãnh thổ. Đòn tấn công của Tiêu Chính Văn đáng sợ thế nào, kết cục của đám người Joseph đều là bằng chứng rõ nhất. Ngay cả ba vị cao thủ Nhân Vương cấp sáu đều không thể cảm được một đòn của Tiêu Chính Văn. Vậy mà lúc này, Tư Mã Minh Húc lại có thể dễ dàng giải quyết đòn tấn công của Tiêu Chính Văn. Có thể nói, con dao quân đội năm cạnh và thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đều là quân át chủ bài của Tiêu Chính Văn, kể cả khi đấu với ba người Joseph, Tiêu Chính Văn cũng chưa từng dùng thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ. Điều này có nghĩa là một mình Tư Mã Minh Húc cũng đủ để giết ba người Joseph. Lúc này, Trần Nguyệt Nhi cũng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, lẽ nào Tiêu Chính Văn thật sự sẽ chết dưới tay Tư Mã Minh Húc như lời Hàn Hương Nhi nói sao? Với tình hình bây giờ, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, mỗi đòn tấn công của anh đều bị Tư Mã Minh Húc hóa giải dễ dàng, mà anh vẫn bị đại trận lôi kiếp ép chặt. “Xem ra cũng chỉ có kiếm Tần Vương mới có thể cứu được Tiêu Chính Văn!”, Đông Phương Tuyết Ngưng thở dài. Cho dù Tiêu Chính Văn thật sự sử dụng kiếm Tần Vương thì kết quả cũng sẽ không thay đổi gì lớn. Dù sao Tư Mã Minh Húc đã biết rõ quân bài của Tiêu Chính Văn, anh đã không còn sự chuẩn bị nào khác. Có thể nói, Tiêu Chính Văn bây giờ đã bị Tư Mã Minh Húc dồn vào chân tường, có thể chuyển bại thành thắng hay không vẫn chưa rõ. “Hừ, cho dù Tiêu Chính Văn lấy kiếm Tần Vương ra thì đã sao chứ? Con át chủ bài của Tư Mã Minh Húc còn mạnh hơn thế rất nhiều. Chỉ cần tùy ý phất tay cũng có thể hóa giải công kích của kiếm Tần Vương!” Khổng Thiên Tường chế nhạo như đang xem trò vui. Sở dĩ, kiếm Tần Vương có uy lực lớn mạnh như vậy, là bởi vì kiếm có phúc khí của đế vương. Nhưng trên người Tư Mã Minh Húc lại có vận khí đế vương tộc Tư Mã, hai người này có thể ngang bằng nhau. “Tư Mã Minh Húc vẫn mạnh mẽ như khi đó!”, Lý Chính Đạo đứng từ xa quan sát, không khỏi thở dài. Mặc dù các vị thế tử khác không quan tâm đến kết quả của trận chiến này, nhưng Lý Chính Đạo thật sự không muốn nhìn thấy Tiêu Chính Văn thua. “Tiêu Chính Văn chống cự được đến đây đã là tốt lắm rồi, nếu muốn ép Tư Mã Minh Húc dùng quân bài cuối cùng thì e là Tiêu Chính Văn vẫn chưa đủ tư cách!” Một ông lão tóc bạc bên cạnh vuốt râu, trầm giọng nói. “Quả thực, người có thể ép Tư Mã Minh Húc dùng đến quân bài cuối cùng vẫn chưa xuất hiện!”, Lý Chính Đạo nắm chặt tay, nói với vẻ mặt hơi sợ hãi. Cụ ta từng giao đấu với Tư Mã Minh Húc, nhưng may mắn thay, đó chỉ là trận đấu giao hữu giữa hai gia tộc. Nhưng trong khi đấu với Tư Mã Minh Húc, Lý Chính Đạo chỉ cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân, cho dù cố gắng như thế nào thì cũng không thể phá vỡ tuyến phòng ngự của đối phương.