Lúc này bên phía Long Kinh, Tần Vũ bận đến độ đầu tóc rối tung. Cũng không biết là thế nào, tự dưng ông Lý, mấy trưởng lão võ tông đều tìm đến tận cửa. Thậm chí ngay cả năm đại danh sơn cũng bảo đại diện đến, hơn nữa còn có mấy gương mặt lạ đến cùng mấy người này, chỉ trong thoáng chốc Tần Vũ đã bận tối mặt tối mũi. “Cậu Tần, chúng tôi ngàn phương xa xôi chạy đến từ ngoài lãnh thổ là muốn gặp cậu Tiêu, mong cậu có thể tiện thể giúp bọn tôi thông báo một tiếng”. “Đúng thế, chúng tôi không có ác ý gì, chúng tôi chỉ mong có thể được làm quen với cậu Tiêu mà thôi”. “Cậu Tần, chỉ cần cậu giúp chúng tôi chuyển lời, cho dù đưa ra bất cứ điều kiện gì, chúng tôi cũng có thể đáp ứng”. Mọi người anh một câu, tôi một câu nói đến mức Tần Vũ đau cả đầu. “Các vị, mọi người đều là bạn của ông Lý, nếu đã đến tìm tôi chứng tỏ xem trọng tôi đây, chuyển lời thì được, nhưng vua Bắc Lương có thời gian gặp các vị hay không thì phải xem tình hình”. Tần Vũ vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chính Văn. “Cậu Tiêu, không biết bây giờ cậu có tiện không, chỗ tôi có mấy người bạn muốn gặp cậu”. Tiêu Chính Văn nghe đầu bên kia điện thoại hình như rất ồn, nhíu mày nói: “Bạn gì? Có chuyện gì à?” “Chuyện này…” Tần Vũ thấy hơi khó xử do dự, sau đó chính trực nói: “Là mấy người bạn đến từ ngoài lãnh thổ, nghe nói họ muốn làm quen với cậu, cậu xem…” “Tôi không rảnh, cứ để họ đợi đi”. Nói rồi Tiêu Chính Văn bèn cúp máy. Không đợi Tiêu Chính Văn cúp máy, Tần Vũ đã vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đợi đã, trong số đó có một ông lão nói muốn phân định lại phạm vi thế lực với giới chính trị chúng ta”. Cái gì? Tiêu Chính Văn nghe thấy lời này thì không khỏi nhíu mày nói: “Anh nói cái gì? Bọn họ muốn phân định phạm vi thế lực với giới chính trị?” Điều này tượng trưng cho điều gì đã không cần phải nói thêm nữa, rõ ràng chính là mấy thế lực vùng ngoài lãnh thổ này định lập nên một đất nước mới ngay bên trong lãnh thổ Hoa Quốc! “Không sai, ông ta nói ông ta đại diện cho Đế Vương Các, hy vọng chúng ta có thể phân định cho họ một phạm vi thế lực để tiện cho người của họ có chỗ ở và sinh sống sau khi trở về”. Tần Vũ khó xử nói. Chuyện lớn như thế, Tần Vũ nào có quyền quyết định? Mà nếu trình báo chuyện này lên Thiên Tử thì anh ta lại cảm thấy có phần không được thoả đáng. Dù gì đây cũng không phải cuộc chiến tranh giữa các nước đối địch với nhau mà là vấn đề hình thành nên giữa một số thế lực bên trong nội bộ chính Hoa Quốc, hơn nữa hiện tại đối phương cũng chỉ nói muốn nói chuyện với Hắc Băng Đài và Tiêu Chính Văn. Nói cách khác, chỉ khi bọn họ nói tới một trình độ nhất định thì đối phương mới trực tiếp báo cho Thiên Tử biết chuyện này. Trong lòng Tần Vũ càng hiểu rõ dù Thiên Tử biết được chuyện này thì tới cuối cùng vẫn phải để cho Tiêu Chính Văn đứng ra giải quyết, vậy nên Tần Vũ mới mượn cơ hội này để gọi một cuộc điện thoại tới cho Tiêu Chính Văn.