“Cậu chắc chắn không chịu nhận họ sao?” Bạch Chiến Sinh kinh ngạc nói. Thấy Tiêu Chính Văn vẫn không có ý thu nhận, Lý Chính Đạo vội tiến đến gần Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Cậu Tiêu, thật ra với tố chất của hai người họ thì đã là sự tồn tại hiếm có từ xưa đến nay rồi”. “Người chưa đến năm mươi tuổi mà có thể đạt đến cảnh giới Nhân Vương thì dù có lật hết sách sử cũng là sự tồn tại quý hiếm”. Thật ra Lý Chính Đạo vẫn còn nửa câu sau chưa nói xong. Đó là dù có lật hết sách sử, cũng không tìm được người thứ hai có thể nghịch thiên như Tiêu Chính Văn. Dù là Hạng Vũ và Bạch Khởi năm đó, nếu so sánh với Tiêu Chính Văn thì cũng kém xa. Nghĩ đến năm đó khi Bạch Khởi hơn ba mươi tuổi mới vừa đột phá cảnh giới Thiên Thần, mà Hạng Vũ cũng chỉ đạt đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao khi ba mươi tuổi mà thôi. Thậm chí được đời sau truyền thành Lý Tịnh Tam Nguyên cũng chính thức bước vào cảnh giới Nhân Vương vào năm bốn mươi hai tuổi. “Ồ? Quý hiếm sao? Tôi không thấy hứng thú. Nếu người khác muốn thu nhận thì cứ để người đó đi”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười nói. Nghe thế Tiết Hà và Hứa Văn Long càng cảm thấy mặt mình nóng bừng. Đây là lần thứ hai Tiêu Chính Văn từ chối nhận họ. Nếu nói chỉ có mấy người họ thì cũng thôi vậy, nhưng bây giờ cả hàng ngàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ, như thế bảo họ còn để mặt mũi ở đâu nữa? “Cậu Tiêu, tôi mong cậu có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý. Hai người bọn tôi chưa từng vào thế tục, càng chưa từng đối đầu với cậu Tiêu, sao cậu Tiêu lại làm bọn tôi bẽ mặt bằng cách này”. Hứa Văn Long tiến lên trước, sầm mặt lạnh lùng hỏi. Mặc dù bây giờ ông ta chỉ là cảnh giới Nhân Vương cấp hai, cách biệt khá xa với Tiêu Chính Văn. Nhưng dù sao ông ta cũng ở độ tuổi dễ kích động, bị Tiêu Chính Văn nói như thế trước mặt nhiều người, thế nào cũng phải tỏ rõ thái độ của mình mới được. “Giải thích? E là nếu nói ra thì các ông càng thấy khó chịu hơn thôi”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói. “Cậu Tiêu, dù trả lời với Đế Vương Các thì cậu cũng nên cho chúng tôi một lý do hợp lý chứ”, Tiết Hà không buông tha hỏi. Thậm chí Tiết Hà còn lấy Đế Vương Các ra để ép buộc Tiêu Chính Văn nhận sai trước mặt mọi người. “Vậy được, nếu các người đã muốn nghe thì tôi đành nói vậy. Hai người đã ngoài bốn mươi mà chỉ có thực lực Nhân Vương cấp một và cấp hai, đây mà là tố chất hơn người sao?” “Từ lúc nào mà cảnh giới Nhân Vương đã thành ràng buộc của trời đất rồi? Tôi nghĩ trước ba mươi tuổi không đạt đến cảnh giới Nhân Vương thì đều là vô dụng”.