Nếu như trước đây, Tiêu Chính Văn chỉ là giết chết hai vị tướng Joseph và Hodar, đồng thời ép chết tên mưu cầu danh lợi Tư Mã Minh Húc, những điều này chỉ là hơi hơn người trong mắt người thường. Nhưng một cú đánh phá vỡ kết giới Vân Hà Trận tương đương với tin tức chấn động toàn cầu. Lúc này, mặt Bạch Chiến Sinh lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, mở miệng nhưng không nói được lời nào. “Kỳ thực, thành tích ngày hôm nay của anh Tiêu đã vượt xa Bạch Khởi. Dù mọi người có thừa nhận hay không thì sự thật đều đã ở trước mắt!”, Trần Nguyệt Nhi trầm giọng nói. Hứa Văn Long đứng bên cạnh nắm chặt tay, hồi lâu không nói được lời nào. Còn sắc mặt Khổng Hựu Bang vô cùng khó coi, hắn rất muốn phản bác lại Trần Nguyệt Nhi, nhưng lại không thể phản bác được, dù sao hắn cũng không thể khiến Bạch Khởi trở nên tồi tệ hơn được! “Cho nên, không có gì khó hiểu khi anh Tiêu không chịu nhận anh. Chỉ có thể nói, trình độ của anh quá kém, kém đến mức anh Tiêu nhìn anh cũng thật lãng phí thời gian!” Lời này của Trần Nguyệt Nhi đã đập nát lòng tự trọng cuối cùng của Hứa Văn Long, hơn nữa còn khiến tất cả thế tử có mặt đều mất hết sự tự kiêu. “Được rồi, mọi chuyện đến đây là kết thúc, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi!” Tiêu Chính Văn không thèm để tâm đến những chuyện vụn vặt này, anh xua tay rồi cùng Long Nguyệt và Long Hình bước ra khỏi sảnh lớn. Sau khi Tiêu Chính Văn đi xa, Khổng Hựu Bang mới nghiến răng nói với Hứa Văn Long: “Văn Long, đừng nản lòng, sớm muộn gì cậu cũng vượt qua tên nhãi đó!” “Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ đích thân chứng minh cho anh ta thấy anh ta ngu ngốc đến mức nào!”, Hứa Văn Long nắm chặt tay, nghiến răng nói. Lúc này, ở tổng bộ Hắc Băng Đài, Tiêu Chính Văn và Tần Vũ đang uống trà, Bạch Chiến Sinh cũng ngồi bên cạnh. Tuy cảnh tượng trong bữa tiệc hôm nay khiến Bạch Chiến Sinh mất hết mặt mũi, nhưng ít nhất, ông ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà Đế Vương Các giao cho ông ta. Hiện giờ võ tông đã có thể danh chính ngôn thuận can thiệp vào công việc của Hoa Quốc, tất cả đều là công lao của ông ta. Còn bây giờ, Bạch Chiến Sinh đương nhiên phải đến để thực hiện lời hứa của mình. “Cậu Tiêu, nhà họ Tư Mã vừa có tin tức, bọn họ sẽ sớm phái người đến giới thế tục”. Bạch Chiến Sinh nói thẳng vào vấn đề. Lần này, mặc dù Tiêu Chính Văn không tự tay giết chết Tư Mã Minh Húc, nhưng quả thực là do bị Tiêu Chính Văn ép vào đường cùng, cho nên hắn mới tự sát. Món nợ này, nhà họ Tư Mã nhất định sẽ tính lên đầu Tiêu Chính Văn. Nhưng chỉ cần Đế Vương Các chịu ra mặt thì nhà họ Tư Mã cũng sẽ phải nể mặt Đế Vương Các vài phần. “Chuyện này không cần phiền đến Đế Vương Các, tôi có thể tự mình giải quyết!”, Tiêu Chính Văn nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói.