“Cậu đừng tưởng chúng tôi xong đời thì cậu có thể thu lợi, nói cho cậu biết, chỉ cần chúng tôi bị giết thì người xui xẻo tiếp theo sẽ là người dân của Hoa Quốc!” Sắc mặt Bạch Chiến Sinh cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nếu vùng ngoài lãnh thổ không phái người tới thì ai có thể ngăn cản hai vị hầu tước này đây! Hai người họ đều là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, đúng là Tiêu Chính Văn đánh bại được Tư Mã Minh Húc, nhưng đó là một chọi một. Nếu hai bị hầu tước hợp lực với nhau, Tiêu Chính Văn làm sao có thể thắng được? Đối với ông ta, Hoa Quốc máu chảy thành sông cũng chẳng sao, nhưng ai dám bảo đảm rằng huyết tộc sẽ không tìm kiếm di tích Long Tộc và năm trái tim rồng nằm rải rác khắp sông núi Hoa Quốc? “Các người thật sự cho rằng mình có giá trị lợi dụng sao? Các người đề cao bản thân mình quá rồi! Lần này chỉ là một bài học cho các người mà thôi!” Tiêu Chính Văn vừa nói xong, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên dâng lên. Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, đạp trên không trung, đối mặt với hai vị hầu trước Pháp Thiên và Đồ Thiên, chế nhạo: “Các người cho rằng tôi chỉ muốn giết vài tên tiểu tốt sao?” “Không! Các người sai rồi. Theo tôi biết, hai người các ông có lẽ là hầu tước huyết tộc có lực chiến mạnh nhất trong giới thế tục nhỉ? Nếu đã vậy, hai người các ông cũng phải chết!” Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, Tiêu Chính Văn thật sự muốn giết hai vị hầu tước sao? Tiêu Chính Văn điên rồi! Cho dù có thể thắng, nhưng đó chỉ là trong tình huống một chọi một. Còn bây giờ có tận hai vị cao thủ Nhân Vương cấp sáu, Tiêu Chính Văn giết nổi sao? “Thật nực cười!”, Khổng Vạn Thắng nói với vẻ chế nhạo. Cho dù Tiêu Chính Văn có năng lực đến đâu thì cũng không thể lấy một chọi hai. Hơn nữa, thực lực của Pháp Thiên và Đồ Thiên vô cùng mạnh, cho dù là cùng cấp bậc thì bọn họ cũng là người đứng đầu. “Dựa vào cậu sao? Cậu thật ngông cuồng! Cậu có biết hai người họ là mãnh tướng của huyết tộc không? Ngay cả cao thủ Nhân Vương cấp sáu trong Đế Vương Các như tôi cũng chưa chắc có thể lấy một chọi hai!” “Một con ếch ngồi đáy giếng, lớn lên trong giới thế tục mà cũng dám thách thức hai người họ? Ai cho cậu dũng khí đấy hả?” Bạch Chiến Sinh giận đến mức mặt mày tái xanh, ông ta thật sự muốn xé nát Tiêu Chính Văn thành nghìn mảnh. So với cao thủ Nhân Vương cấp sau trong thế hệ trẻ giống Tư Mã Minh Húc, Pháp Thiên và Đồ Thiên đã ở cảnh giới này hơn một trăm năm rồi. Dù xét về kinh nghiệm hay cách chiến đấu thì còn lâu thế hệ trẻ như Tư Mã Minh Húc mới có thể so sánh được. Cho dù là so với người cùng cấp bậc, muốn giết hai người họ cũng khó hơn lên trời. Bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ có thực lực Nhân Vương cấp năm, sao có thể là đối thủ của hai người họ? Hơn nữa nếu hai người họ cũng giống mấy vị hầu tước quay về với Lục Tiểu Thiến thì chẳng phải đã chết ở ngoài lãnh thổ lâu rồi sao? “Tiêu Chính văn, cậu nghĩ rằng mình là chiến thần bất bại thật sao?” Lúc này Pháp Thiên cười nhạo, trầm giọng nói. Mọi người các phái trong võ tông nghe thế không khỏi nở nụ cười chế giễu. Chiến thần bất bại? Đó chỉ tồn tại trong thần thoại, trong thực tế nào có chiến thần bất bại?
Trong lịch sử có rất nhiều ngôi sao mới có tài năng như Tiêu Chính văn, nhưng kết quả cuối cùng của họ thế nào?