“Đây quả là trận đánh của thần tiên”. “Còn không phải à, cuối cùng lần này cũng nhìn thấy thần tiên thật sự rồi”. “Haizz, mong là vua Bắc Lương có thể thắng trận chiến này, nếu không, người bình thường sẽ gặp đại nạn”. Hiện tượng thiên nhiên ngay lúc này cực kỳ đáng sợ, ngập trời là những đám mây màu đỏ như thể thú dữ có thể há miệng và có thể nuốt chửng mọi thứ bất cứ lúc nào. Lúc này Pháp Thiên và Đồ Thiên kiêu ngạo đứng đó, trong tay hai người lần lượt xuất hiện thêm một thanh kiếm màu đỏ máu và một con dao đồ tể. Pháp Thiên hừ một tiếng, sau đó vung kiếm lên, chỉ cần là những nơi kiếm khí quét qua thì ngay cả núi cao cũng bị chém thành đất bằng. Trên mép kiếm màu đỏ đó chứa sức mạnh bí ẩn, cho dù là không khí hay vạn vật trên thế gian đều lập tức tan vỡ khi tiếp xúc. Sức mạnh này quá là đáng sợ, thậm chí trời đất và núi sông này cũng sắp không chịu được. Kiếm khí vừa đánh ra, cơ thể Pháp Thiên cũng động đậy theo, vung thanh kiếm màu đỏ trong tay lên như thể đang đuổi theo sao trăng, uy thế không gì có thể cản được. “Đây mới là thực lực mà Nhân Vương cấp sáu nên có, dù Tiêu Chính Văn có tố chất hơn người thì cuối cùng kiến thức cũng quá nông cạn. Tôi muốn xem cậu đỡ một đòn này thế nào”, Bạch Chiến Sinh chắp hai tay sau lưng, cười nhạo nói. Tiêu Chính Văn cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của đòn tấn công này, thậm chí trong kiếm khí của Pháp Thiên còn chứa một uy lực khó mà đoán được. Lúc này Tiêu Chính Văn cũng không nương tay, một điểm sáng màu bạc sáng rực lên trong bàn tay anh, con dao quân đội năm cạnh xuất hiện trong tay anh. Cùng lúc vung con dao quân đội năm cạnh ra, cơ thể Tiêu Chính Văn cũng động đậy theo, cứ như lá vàng rơi trong cơn gió mùa thu, tùy ý nhảy múa trong khí tức hỗn loạn. Khí lực cuồn cuộn đang dâng trào trong không trung, còn Tiêu Chính Văn lại như một chiếc thuyền cô độc giữa đại dương mênh mông, mỗi lần đều có thể đi xuyên qua trong sự hỗn loạn của khí lực. “Hả?”, thấy thế Pháp Thiên không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Ông ta cũng đã sống mấy trăm năm, có dạng đối thủ nào mà ông ta chưa từng gặp đâu, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải đối thủ khó đối phó như Tiêu Chính Văn. Thấy chỉ thoáng chốc Tiêu Chính Văn đã kéo giãn khoảng cách với Pháp Thiên, Pháp Thiên lần nữa cầm chặt kiếm, sau đó lao lên. Ngay sau đó, một thanh kiếm cực lớn màu đỏ chém ngang trước mặt Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn thanh kiếm lớn màu đỏ đó, cả người hơi nghiêng sang một bên vừa lúc dán sát vào thân kiếm, xuyên qua từ trong khe hở. “Hừ, cậu đi đâu!”