Nếu không phải trước khi đi bố có dặn hắn đừng gây chuyện thì bây giờ người đàn ông trung niên đó còn mạng nữa không? “Vâng!” Triệu Khang và Triệu Việt vội vàng gật đầu, sau đó dùng sức gõ vào lớp kính cửa bán hàng. “Tôi nói lại lần nữa, các anh phải xếp hàng. Còn nữa, anh lập tức xin lỗi anh này cho tôi”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng chỉ vào người đàn ông trung niên bị đánh nói. “Anh nói gì?” Triệu Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt hiện lên sát khí. “Tôi bảo anh xin lỗi anh ta”, Tiêu Chính Văn chỉ vào người đàn ông trung niên, lặp lại lần nữa. “Hừ, tôi đây không xin lỗi, tôi xem anh có thể làm gì được tôi?” Không để Tiêu Chính Văn ra tay, Triệu Thiên Vũ đã tung nắm đấm về phía Tiêu Chính Văn. Hắn không có ý định giết Tiêu Chính Văn, dù sao giết người ở nơi như Long Kinh này thì khá nhạy cảm, huống gì Đế Vương Các và giới chính trị Hoa Quốc còn có thỏa thuận, bất kỳ ai ở võ tông cũng không thể bước vào Long Kinh nửa bước. Bây giờ hắn đã vi phạm thỏa thuận, nếu gây ra chuyện như làm chết người, bố hắn cũng không bảo vệ được hắn. Theo nhận thức của mình, hắn nghĩ Tiêu Chính Văn không thể nào đỡ được một đấm này của mình. Nhưng hắn nào biết bản lĩnh của Tiêu Chính Văn. Cú đấm của hắn còn chưa kịp đánh trúng Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn đã nhanh chóng đấm một cú lên mặt hắn. “Bốp!” Một tiếng rõ to vang lên, Triệu Thiên Vũ bị đánh lăn một vòng ra xa hơn hai mươi mét, sau đó đâm sầm vào cột điện ở phía đường đối diện mới dừng lại. Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Khang và Triệu Việt đều ngây người. Dù Triệu Thiên Vũ ra tay có nhẹ cũng chỉ muốn đánh cho Tiêu Chính Văn một cú để anh hiểu và không xen vào chuyện của người khác, nhưng Triệu Thiên Vũ là cao thủ Nhân Vương cấp bốn đấy, một đòn này tuyệt đối không phải ai cũng có thể đỡ được. Lúc này người ngơ ngác hơn còn có cả Triệu Thiên Vũ, hắn thậm chí không nhìn rõ Tiêu Chính Văn đánh mình thế nào nữa thì bản thân đã bị đánh lăn ra xa. “Anh… anh là ai?”, lúc này Triệu Thiên Vũ đã hoa mắt váng đầu, vùng vẫy hồi lâu mới bò dậy được. Nhưng vừa dứt lời, hắn thấy Tiêu Chính Văn bước đến, chỉ thoáng chốc đã đến gần hắn, sau đó vung tay lại đánh lên mặt hắn một cú vô cùng vang dội. Lần này anh đánh mạnh hơn cú đánh lúc nãy, răng cửa của Triệu Thiên Vũ bị đánh văng ra ngoài. “Phụt!” Triệu Thiên Vũ nôn ra một ngụm máu, hai mắt sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn. Người trong giới chỉ cần giơ tay ra là biết đối phương ở cảnh giới nào.