Nếu bảo ông ta tuyên bố Trương Lăng Phong đã thắng cuộc quả thật còn khó chịu hơn cả giết ông ta. Nhưng nếu cứ kéo dài như thế, rất có thể sẽ xuất hiện cảnh tượng như Tiêu Chính Văn nói, ngộ nhỡ Tiêu Linh Nhi chết thảm trên võ đài, họ sẽ mất sạch thể diện. “Trương Lăng Phong thực lực cao cường hơn, trận này Trương Lăng Phong… thắng!” Bạch Chiến Sinh như nghiến chặt răng nói ra một chữ cuối cùng. “Ông Khổng, chi bằng để tôi ra trận tiêu diệt uy phong của hắn”, Hứa Văn Long quay sang nhìn Khổng Vạn Thắng bên cạnh. Nếu lại để Trương Lăng Phong thắng ba trận nữa thì hắn có thể sẽ tiến vào trong top mười người mạnh nhất. Đến lúc đó tình thế mà các thế lực ngoài lãnh thổ tốn công bày ra hoàn toàn mất tác dụng. Lúc này hắn chủ động mời đánh, một phần là vì muốn chứng minh thực lực của mình cho mọi người biết, mặt khác cũng không muốn nhìn thấy Trương Lăng Phong đại diện thế tục bước chân vào top mười. Chỉ cần đánh bại được Trương Lăng Phong thì Hứa Văn Long không chỉ giành được vị trí đầu bảng mà còn trở thành tiêu điểm chú ý của các thế lực ngoài lãnh thổ, như thế sẽ mang đến rất nhiều lợi ích với tương lai của hắn. Khổng Vạn Thắng trầm ngâm một lúc lâu mới khẽ gật đầu nói: “Được rồi, nhất định phải cẩn thận, không được sơ suất”. Nói rồi Khổng Vạn Thắng vứt một tờ giấy ra nhanh như chớp đã bay đến trong tay Bạch Chiến Sinh. Bạch Chiến Sinh cúi đầu xuống đọc, sau đó nhíu mày nhìn Hứa Văn Long. Thật ra để Tiêu Linh Nhi lên võ đài đánh với Trương Lăng Phong lúc nãy đã không ổn lắm, nếu lại để Hứa Văn Long cao hơn Trương Lăng Phong một bậc cảnh giới đánh với hắn thì đồng nghĩa với việc rõ ràng đang chèn ép thế tục. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ ngông cuồng vừa rồi của Trương Lăng Phong, Bạch Chiến Sinh lại thầm cân nhắc. Dù sao Tiêu Chính Văn cũng tung hoành xuất thế đã khiến các cường giả quay về từ ngoài lãnh thổ họ mất mặt mặt mũi rồi, nếu thêm một Trương Lăng Phong nữa, thì không cần nghĩ cũng biết danh tiếng của thế tục ở ngoài lãnh thổ sẽ như thế nào. Cách tốt nhất hiện giờ là mượn dao giết người, mượn tay Hứa Văn Long để tiêu diệt Trương Lăng Phong, cùng lắm là đổ lỗi cho một chiêu của Hứa Văn Long đã giết hắn, cho dù người trong thế tục có bất mãn gì cũng không có chỗ trút giận. Nghĩ đến đây, Bạch Chiến Sinh nghiến răng tiến đến phía trước, cao giọng nói: “Trận tiếp theo, Trương Lăng Phong của nhà họ Trương Thiên Sơn sẽ đấu với Hứa Văn Long của nhà họ Khổng tỉnh Nam”. Gì cơ? Lúc này tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn Bạch Chiến Sinh. Hứa Văn Long là cảnh giới Nhân Vương cấp bốn đấy, theo lý thì trận đấu này chỉ có những người cùng cảnh giới đánh với nhau, không cho phép khiêu chiến vượt cảnh giới. Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Bạch Chiến Sinh nở nụ cười khinh bỉ, không lên tiếng ngăn cản, chỉ nhìn Trương Lăng Phong, cho hắn một sự khẳng định.