Mặc dù Hận Thiên không bằng Đại Công Tước của huyết tộc, nhưng cũng là người đứng đầu dưới trướng Đại Công Tước! Dựa vào thực lực Nhân Hoàng cấp hai của Hận Thiên, giết bốn người họ dễ như nghiền nát một con rệp! Ngay từ khi ở vùng ngoài lãnh thổ, Hận Thiên đã thống lĩnh đại quân của huyết tộc, công phạt tứ phương, dũng mãnh vô địch, sao bốn đệ tử nhỏ bé có thể so sánh được chứ? Trong khi đó uy lực vô song của Hầu tước huyết tộc trong phút chốc đã áp chế khí tức của bốn người bọn họ! Vào giờ phút này, Triệu Kế Hồng liếc nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi điềm tĩnh với vẻ mặt trắng bệch. Ông ta thật sự là cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng cũng chỉ là người mới đột phá tới cảnh giới Nhân Hoàng mà thôi. Làm sao mà so sánh được với Hận Thiên, người đã đột phá tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai trong hàng trăm năm. Hận Thiên chỉ lướt nhìn Triệu Kế Hồng với ánh mắt đằng đằng sát khí, đã khiến cho ông ta sợ đến hai chân run rẩy, cơ thể run như cầy sấy! “Các ông thật to gan, lẽ nào các ông không biết Thiên Tinh Cửu Diệu là tuyệt kỹ của ai sao? Ai cho các ông lá gan dám ra tay với Tiêu Chính Văn hả?” Sắc mặt của Sáng Thế Hạo Thiên cực kỳ lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát khí, lớn tiếng chất vấn hỏi! “Thưa…Thưa…Thưa ông, bên trong, hẳn…Hẳn là có… có sự hiểu lầm!” Độ Ách Chân Quân vừa rồi còn đang phong thái bất tử, đã quỳ “Phập” trước mặt Sáng Thế Hạo Thiên. Nhìn sông núi chấn động dữ dội, trời đất rung chuyển, ngay cả mọi người phía dưới cũng sợ đến tái mặt, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, thậm chí không dám ngẩng đầu lên. Chỉ có một mình Tiêu Chính Văn vẫn ngồi ngay ngắn như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bình tĩnh như thường. Anh thuận tay cầm chén trà trên bàn đá bên cạnh lên, thoải mái nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi đặt chén trở lại chỗ cũ, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Kế Hồng nói: “Dựa vào ông mà cũng muốn giết tôi ư?” Trong ánh mắt của Tiêu Chính Văn có hàn khí bức người, chỉ nhìn Triệu Kế Hồng một cái mà suýt chút nữa làm cho ông ta sợ hết hồn. Đừng thấy khoảng cách giữa ông ta và Tiêu Chính Văn gần trong gang tấc mà lầm, có Sáng Thế Hạo Thiên đang trấn thủ ở đây, cho dù ông ta có trăm lá gan, cũng không dám có ý định giết Tiêu Chính Văn! Mấy người khác sợ tới mức không dám hít thở một hơi, đối mặt với hai vị cường giả cái thế này, bọn họ thậm chí còn không có gan lên tiếng biện giải. Giờ phút này, bọn họ mới hiểu được tại sao Tiêu Chính văn lại bình tĩnh như vậy. Chuyện đến nước này, bọn họ mới nhận ra rằng thì ra từ đầu đến cuối, Tiêu Chính văn đang bày ra một cái bẫy cho bọn họ, chứ không phải rơi vào bẫy của bọn họ. “Nhân cơ hội thi đấu hôm nay, bốn người các ông liên thủ giết Tiêu Chính văn tôi? Không biết là tôi ngây thơ hay là các ông quá ngây thơ.” Tiêu Chính văn vừa nói vừa từ từ đứng dậy đi đến chỗ bốn người, cười nhạt với Triệu kế Hồng: “Không phải là ông muốn báo thù cho con trai mình sao? Đến đi!”