Dù ở vùng ngoài lãnh thổ thì có ai dám tát ông ta trước mặt mọi người như thế? Hơn nữa còn tát hết lần này tới lần khác, sỉ nhục hết lần này tới lần khác! Cảnh ngộ ngày hôm nay, đối với bốn người bọn họ mà nói thì có thể coi là sự sỉ nhục rất lớn! Hơn nữa hành vi của Tiêu Chính Văn càng khiến cho cục diện mà thế lực các phương đứng sau lưng bọn họ đã mưu tính cả trăm năm nay hoàn toàn sụp đổ! Triệu Kế Hồng nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, tôi không thể không thừa nhận, hôm nay là tôi đi sai một nước cờ!” “Thế nhưng cậu đừng quên, hai người bọn họ bảo vệ được cho cậu nhất thời chứ không bảo vệ được cho cậu cả đời!” “Ở sau lưng cậu không có bất cứ thế lực lớn nào chống đỡ cho! Sớm muộn gì tới một ngày cậu cũng phải tàn lụi thôi!” Lời này vừa mới thốt ra cũng đồng nghĩa với một lời nhắc nhở tới ba người còn lại! Thật ra từ trong trải nghiệm của Tiêu Chính Văn thì không khó để nhìn ra Sáng Thế Hạo Thiên có lẽ chỉ định lợi dụng Tiêu Chính Văn để tìm thấy di tích Long tộc mà thôi! Vậy nên mới truyền thụ cho anh Thiên Tinh Cửu Diệu chứ chưa giúp Tiêu Chính Văn nâng cao cảnh giới! Nếu không, với thực lực của Sáng Thế Hạo Thiên, Tiêu Chính Văn bây giờ ít nhất cũng có thể đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng rồi! Còn về hầu tước Hận Thiên, đương nhiên cũng không thể là đồng minh đáng tin của Tiêu Chính Văn, 80% là cầu cạnh Tiêu Chính Văn nên dưới tình thế cấp bách mới đặc biệt tới ra mặt cho Tiêu Chính Văn! Thế nhưng tất cả những thứ này rốt cuộc cũng không thuộc về Tiêu Chính Văn, Sáng Thế Hạo Thiên không thể đi theo bên cạnh Tiêu Chính Văn bất kể mọi lúc, còn về Hận Thiên thì càng không thể giúp đỡ Tiêu Chính Văn mọi lúc mọi nơi! Mà thực lực của Tiêu Chính Văn còn lâu mới đủ để áp chế được bốn người bọn họ! Vậy nên nỗi nhục ngày hôm nay, nhất định sẽ có ngày trả lại cho Tiêu Chính Văn gấp mười lần, thậm chí là cả trăm lần! “Ồ? Ý của ông là dù bây giờ ông rơi vào trong tay tôi thì tôi cũng không dám làm gì ông, nhiều nhất chỉ là sỉ nhục mà thôi?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Triệu Kế Hồng, mỉm cười chất vấn. “Hừ, Sáng Thế Hạo Thiên quả thực là một người dũng mãnh bên trong thế tục, ngay cả tôi cũng không thể không thừa nhận dù là thế lực sau lưng chúng tôi cũng phải kính sợ ông ta ba phần!” “Thế nhưng vùng ngoài lãnh thổ vẫn muốn khai chiến với thế tục, lẽ nào thế tục sẽ có sức mạnh để khai chiến với vùng ngoài lãnh thổ hay sao?” “Thập Tôn Quang Minh và Lục Tôn Hạo Thiên bây giờ còn có thể so được với cả chục nghìn năm trước hay sao?” “Mặc dù chúng tôi vừa mới trở về, thế nhưng cũng nghe nói trong số Lục Tôn Hạo Thiên chẳng qua cũng chỉ có mấy con kiến ở cảnh giới Thiên Thần mà thôi, loại chiến lực như vậy, cậu cho rằng Sáng Thế Hạo Thiên thật sự dám lật mặt với vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi?”