Giọng Tiêu Chính Văn bỗng vang lên từ đằng xa khiến Độ Ách Chân Quân rùng mình, suýt nữa đã ngã ngồi xuống đất. Thật ra những lời vừa rồi, Độ Ách Chân Quân cũng chỉ nói bừa thôi, lúc đó Tiêu Chính Văn có thể một kiếm chém gãy truyền thừa của Hằng Sơn bây giờ lại có thể làm được. Thêm vào đó bên cạnh Tiêu Chính Văn còn có ba cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, nếu lịch sử lặp lại thì không chỉ đơn giản là chém gãy truyền thừa, thậm chí ngay cả Hằng Sơn cũng sẽ không khôi phục lại sự tồn tại. Ngay vào lúc nãy, sau khi Độ Ách Chân Quân quay về Hằng Sơn, mặc dù nhà họ Ấn cũng ra sức lên tiếng, nhưng dù sao trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Ấn cũng không thể cử ai quay về thế tục được. Bên phía Âu Lục và Mỹ Lục đều đang sợ sức chiến đấu đáng sợ và bản lĩnh khủng khiếp của Tiêu Chính Văn nên nào dám ra mặt cho nhà họ Ấn. Ngộ nhỡ chuyện này lớn hơn thì cả Âu Lục và Mỹ Lục đều rất có thể sẽ bị ảnh hưởng của khói lửa trận chiến, năm năm trước Tiêu Chính Văn chỉ có một mình, bây giờ vẫn còn nhớ như in cảnh tượng lấy máu rửa cả Âu Lục và Mỹ Lục. Họ cần biết rõ hơn ai biết, thà đắc tội với nhà họ Ấn cũng không thể chọc vào vị sát thần Tiêu Chính Văn này. Dù sao cốt cách của họ đã có gen của bọn trộm cướp, càng có hiểu rõ một khi trận chiến nổ ra, Tiêu Chính Văn tuyệt đối không thể nương tay với đám khác tộc là họ. Thế nên mặc dù Haig chết thảm ở giữa không trung, nhưng chuyện này cũng đặt dấu chấm hết ngay cảnh tượng hắn chết đó. Tiêu Chính Văn đã chú ý đến động tác của Trương Lăng Phong nãy giờ, đám người Triệu Kế Hồng vừa đi khỏi, Tiêu Chính Văn lập tức chạy đến Hằng Sơn, vừa lúc bắt gặp cảnh tượng vừa rồi. Thấy Tiêu Chính Văn đích thân đến Hằng Sơn, Độ Ách Chân Quân sợ đến mức hồn lìa khỏi xác. Dù sao bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng có ba cao thủ cảnh giới, hơn nữa chính đám người Long Nguyệt tự tay chém chết Haig. Độ Ách Chân Thân cũng không ngốc, nếu muốn so về sức chiến đấu thật thì ông ta cùng lắm ngang bằng với Haig, hơn nữa còn trong tình huống ông ta đang ở trạng thái tốt nhất. Ngay cả Haig cũng bại trận mà chết, biến thành vũng máu, ông ta nào còn can đảm động vào một cọng lông của Tiêu Chính Văn? “Cậu… cậu Tiêu? Không biết cậu đến Hằng Sơn tôi có gì chỉ bảo?” Độ Ách Chân Quân lập tức mỉm cười chủ động bước đến đón. “Chỉ bảo thì không dám, nhưng Thiên Địa Tam Tuyệt quả thật là bút ký của nhà họ Tiêu, không phải di tích Long tộc, ông nên hiểu ý của tôi”. Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, giọng điệu cực kỳ bình thản nói. “Chuyện này… cậu Tiêu, e là…” “Có giao ra đây hay không?”