“Tiêu Chính Văn, đều là chuyện tốt cậu gây ra đây này”. Đúng lúc này, bên tai Tiêu Chính Văn bỗng vang lên tiếng gào thét tức giận của Triệu Kế Hồng. Một lúc sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía bầu trời mây xám xịt trên đỉnh bí cảnh: “Thế nào, bây giờ muốn thả tôi ra rồi à?” “Muốn tôi ra ngoài cũng không phải không được, nhưng ông phải đích thân quỳ xuống mời ra, nếu không tôi thà biến thành vũng máu còn hơn”. Tiêu Chính Văn cực kỳ thoải mái nói, nào giống người đang phải chịu đau đớn giày vò. Triệu Kế Hồng thật sự đã cực kỳ hối hận. “Tiêu Chính Văn, cậu không nên đi khiêu khích với Saga, cậu có biết ông ta là ai không hả? Dù ở ngoài lãnh thổ, thế lực các nơi của Hoa Quốc cũng phải nể mặt ông ta đấy”. “Cậu thì hay rồi, chạy đến Mỹ Lục của người ta giết hàng loạt người hả? Giỏi thật đấy”. “Cậu có biết cậu làm thế sẽ liên lụy đến cả Hoa Quốc không?” Triệu Kế Hồng run rẩy lớn giọng gào. “Ồ? Sẽ liên lụy đến cả Hoa Quốc? Lúc Haig cả gan bước vào lãnh thổ Hoa Quốc cũng không thấy ông lo lắng như thế. Tôi nhớ lúc đầu chẳng phải ông nói cố ý chạy đến xem chuyện vui sao?” “Cũng nên đến lượt tôi chạy đến hóng chuyện vui rồi chứ nhỉ?” Tiêu Chính Văn cười mỉa nói. “Ồ, phải rồi, nơi này là Tung Sơn, ngộ nhỡ xảy ra trận chiến thì người chết là người Tung Sơn các ông, nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?” Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Triệu Kế Hồng suýt nữa giận đến mức tắt thở. “Còn mười phút nữa, Triệu Kế Hồng, nếu trong vòng mười phút mà bọn tôi vẫn không thấy Tiêu Chính Văn thì đừng trách bọn tôi vô tình san bằng Tung Sơn”. Saga cầm cây gậy chỉ vào Triệu Kế Hồng quát. “Tiêu Chính Văn, cậu cũng nghe rồi đấy, lẽ nào cậu muốn khiến cả hàng ngàn mạng người Tung Sơn gánh tội thay cậu”. Lúc này Triệu Kế Hồng đã tức đến mức mặt mày xanh mét, nhưng lại không thể làm gì Tiêu Chính Văn. Thấy từng giây từng phút trôi qua, Triệu Kế Hồng nghiến răng để lộ sắc mặt hung hãn nói: “Saga, Tung Sơn và Mỹ Lục nước sông không phạm nước giếng”. “Lẽ nào ông dám mạo hiểm gây ra một cuộc thảm sát ở Hoa Quốc bọn tôi sao?” Cho dù Saga có lý do san bằng Tung Sơn như lời ông ta nói thì các thế lực khắp nơi ở ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc sẽ không tha thứ. Dù sao ông ta chà đạp không phải là thế tục mà là thế lực ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc. Triệu Kế Hồng biết rõ hậu quả của việc khiêu khích chiến tranh thì Saga cũng thế, Thiên Đạo Minh Ước sẽ không tha thứ cho những chuyện đã xảy ra. “Là do Hoa Quốc các ông giết con dân của tôi trước, không giao người ra thì chiến luôn đi”. Thái độ của Saga cực kỳ cứng rắn, không chịu cho Triệu Kế Hồng có chỗ để lùi lại. Cùng lúc đó một màn sáng bỗng xuất hiện trên bầu trời Tung Sơn, ngay cả trận pháp bảo vệ cũng cảm nhận được sát ý nồng đậm, sau đó kích hoạt chế độ tự động phòng vệ. “Trận pháp bảo vệ? Ông nghĩ trận pháp bảo vệ có thể ngăn được nhiều người thế này sao?
Lúc này trên người Saga cũng phát ra ánh sáng, khí tức màu tím nhạt lượn vòng quanh người ông ta, còn đám người phía sau đó cũng đều lôi vũ khí của mình ra, sát khí cuồn cuộn như có thực thể khiến bầu trời trở thành một màu trắng xám xịt.