Nhưng trong lòng mọi người ở nhà họ Khổng đều hiểu rõ, cậu chủ Tư này của nhà họ Tư Mã có thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nếu thật sự làm hắn mất mặt, Tư Mã Tư rất có thể sẽ đã làm thì làm cho trót, thẳng tay tiễn hết tất cả mọi người chôn theo Tư Mã Vũ! Lúc này, sắc mặt khó coi nhất phải kể đến Khổng Hựu Bang, Hứa Văn Long là do ông ta tự mình mời vào nhà họ Khổng, hơn nữa, còn tiêu tốn rất nhiều tâm huyết để đào tạo Hứa Văn Long, nhưng còn chưa thu được chút lợi ích nào, đã bị nhà họ Tư Mã hớt tay trên! “Đương nhiên, đó là chuyện đương nhiên! Đây không chỉ là vận may của Hứa Văn Long, cũng là vinh hạnh của nhà họ Khổng tôi!”, Khổng Vạn Thắng không đợi Hứa Văn Long mở miệng, đã thẳng thừng cướp lời. “Ừ, vẫn là tộc trưởng nhà họ Khổng hiểu được đại cục!”, Tư Mã Thụy cười nhạt, trong con mắt lại là vẻ khinh bỉ! Chuyện giống vậy, nếu như xảy ra ở nhà họ Tư Mã, chỉ sợ sớm đã ra tay không thèm để ý gì rồi, sao có thể để cho một người ngoài hoa chân múa tay ở nhà mình được chứ? “À… Hai người đi đường mệt nhọc cả chặng đường dài, chi bằng ở trong phủ nhỏ mấy ngày, cũng tiện cho chúng tôi làm trọn vẹn lễ nghi của chủ nhà!”, Khổng Hựu Bang tiến đến một bước, cố mang bộ mặt vui vẻ, níu kéo. “Không cần đâu, cậu chủ nhà tôi còn đang chờ thư hồi đáp của chúng tôi, hơn nữa, giờ còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, hôm khác chúng ta lại gặp nhau cũng không muộn!” Nói xong, Tư Mã Thụy chậm rãi đứng dậy, nháy mắt với Tư Mã Nghê Thường bên cạnh. “Không sai, cậu chủ nhà chúng tôi còn giao cho chúng tôi đi làm chuyện quan trọng hơn, nếu như mấy ngày này không có được hồi âm, sợ rằng không chỉ nhà họ Khổng gặp xui xẻo thôi đâu!” Nói xong, Tư Mã Nghê Thường cũng đứng lên. “Cung kính tiễn hai vị!”, Khổng Vạn Thắng vừa nói, vừa vội vàng chắp tay với hai người Tư Mã Thụy, cười khanh khách tiễn hai người ra khỏi nhà tổ. “Tộc trưởng! Bọn họ…”, Khổng Hựu Bang nheo mắt lại, lộ ra vẻ hung tợn, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người Tư Mã Thụy. “Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn, sẽ làm hỏng chuyện lớn, nhà họ Tư Mã? Hừ! Chờ Khổng Tề Thiên về đến nơi hãy nói!”, Khổng Vạn Thắng lạnh lùng hừ một tiếng, phất ống tay áo, xoay người vào trong nhà. Mãi đến đi rất xa rồi, Tư Mã Nghê Thường mới thận trọng nghiêng đầu nhìn về phía nhà tổ của nhà họ Khổng. “Người nhà họ Khổng đúng là đám nhát gan!” “Không, chuyện này chỉ có thể nói rõ rằng cậu chủ của chúng ta có con mắt nhìn người tinh tường! Đi thôi, kế tiếp nên đến lượt Tiêu Chính Văn rồi!” Mặt Tư Mã Thụy đầy vẻ đắc ý, nói.