Ono Kazuo đang tính toán như thế, thay vì đánh nhau với Tiêu Chính Văn thì hắn ép buộc Tiêu Chính Văn phá bỏ lời hứa trước đó, chỉ cần anh dùng trận pháp thì đã thua rồi. “Soạt!” Bởi vì mật độ lực trường quá dày, thậm chí quanh người Tiêu Chính Văn đã hình thành một lớp điện từ mỏng, sau đó một luồng sáng màu bạc lóe lên, mọi người đều há hốc miệng, ngây ngốc nhìn Tiêu Chính Văn. “Chỉ cần có thể tìm được bản ngã của mình trong đó thì có thể đánh một đòn đến tận vũ trụ, một chưởng đánh tan Thái Sơn”. Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn chậm rãi giơ cánh tay lên, sau đó tung ra một quyền trông có vẻ đơn giản không phô trương. Nhưng Ono Kazuo lại cảm nhận được một tia khí tức đáng sợ khi ngay Tiêu Chính Văn tung ra đòn tấn công, như thể cú đấm đó đến từ cổ đại xa xưa đủ để phá tan sao trời. Mọi thứ trên thế gian này đều không thể ngăn cản cú đấm đáng sợ đó. “Không!” Ono Kazuo hét lên một tiến, một luồng sáng đen đỏ xen lẫn nhau bỗng lóe lên trước mặt hắn, trận pháp Càn Khôn Âm Dương trong bí thuật Âm Dương của Vy Hào bảo vệ ngay trước mặt Ono Kazuo. Cùng lúc đó trong màn sáng đen đỏ xen lẫn nhau đó xuất hiện một bàn tay lớn lập tức đánh về phía Tiêu Chính Văn. “Chiêu thứ nhất trong quyền cước quân đội, phá tan hàng ngàn quân”. Nói rồi hai đầu gối Tiêu Chính Văn hơi cong lại, đồng thời tiến ra một bước, xoay eo, tay phải tung ra một cú đấm trực diện. “Rầm!” Ngay khi cú đấm được tung ra, không gian xung quanh đều phát ra âm thanh. Không ai ngờ được đòn tấn công trông có vẻ đơn giản lại có thể gây ra động tĩnh lớn như thế. Dường như ngay cả phương trời này cũng không chịu nổi uy lực của đòn tấn công, đang dùng hết sức để đỡ lấy nó. “Soạt!” Một vầng sáng lóe lên ánh sáng cực kỳ chói mắt trên uy lực của đòn tấn công này. “Bùm!” Cú đấm của Tiêu Chính Văn đâm xuyên qua bí thuật Âm Dương của Ono Kazuo, phá vỡ trận thế một cách dễ dàng. Lúc này đừng nói là Ono Kazuo hoàn toàn ngây người, ngay cả Thành Kế Hào cũng toát mồ hôi lạnh. Trong trí nhớ của anh ta, anh ta chỉ từng thấy một đòn tấn công có uy lực vô song mà cụ tổ nhà họ Thành khai triển. Nhưng cụ tổ nhà họ Thành là ai cơ chứ? Dù là cao thủ Đế Cảnh cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua trước cụ tổ nhà họ Thành. Ngay sau đó cả người Ono Kazuo văng ra xa. Một đòn tấn công đơn giản như thế, không có bất kỳ kỹ thuật hay trận pháp gì, thậm chí Tiêu Chính Văn chỉ tiến ra một bước, mà bước chân này cũng chỉ vì để hoàn thành động tác tiêu chuẩn của quyền cước quân đội, không có ý nghĩa thực tế gì. Nhưng đòn tấn công này lại có thể khiến Ono Kazuo đứng cách đó mười mấy mét bị đánh văng ra xa. “Phụt!”