“Tộc trưởng sắp xếp như vậy, tất nhiên có lý của ông ấy, không được âm thầm suy đoán!” Thành Vĩnh Chí nhỏ giọng trách Thành Hân Nhi một câu. Thật ra sắp xếp như vậy hoàn toàn căn cứ vào biểu hiện của mọi người. Một mặt là biểu hiện của Tiêu Chính Văn dọc theo chặng đường quả thực quá kém, tuy rằng về mặt suy tính và điềm tĩnh, mấy người Tư Mã Tư còn kém rất xa, nhưng suy cho cùng võ tông vẫn nói chuyện bằng võ lực! Bất kể suy tính của anh thâm sâu bao nhiêu, cuối cùng đều phải nói chuyện bằng thực lực! Vừa nãy, lúc mấy người Tư Mã Tư giương cung bạt kiếm, Tiêu Chính Văn lại không nói lời nào, mặc dù điều này có thể nói rõ Tiêu Chính Văn có tính cách trầm ổn, nhưng ngoài ra cũng có nghĩa thực lực Tiêu Chính Văn không đủ, căn bản không dám nói gì! Vì vậy, cả chặng đường này, ông cụ Thành càng tin chắc rằng, Tiêu Chính Văn căn bản không thể đoạt được Thánh Huyết của Đế Tuấn! Thậm chí có thể sẽ chết trong trận chiến tranh đoạt Thánh Huyết lần này! Sau khi ăn chút hoa quả, ông cụ Thành lại đưa mọi người đi dạo một vòng lớn xung quanh Vọng Tiên Lâu, xem như có được hiểu biết đại khái về hoàn cảnh quanh đây, sau đó mới sắp xếp vị trí cho mọi người ở lại! Cuối cùng, ngay cả Võ Anh Hào cũng được sắp xếp ở trong nhà tổ nhà họ Thành, nhưng Tiêu Chính Văn lại bị sắp xếp ở trong một quán trọ nhỏ trong khu thuộc Thái Sơn. Tiêu Chính Văn thẳng thừng từ chối sự sắp xếp của nhà họ Thành, anh ngồi lên xe trở lại thành phố. Mắt thấy Tiêu Chính Văn bị tộc trưởng nhà họ Thành dùng phương thức này đuổi ra khỏi nhà họ Thành, Thành Hân Nhi giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lồng ngực phập phồng! Cho đến đêm khuya, cô ta mới đi tới nội viện nhà họ Thành, giờ phút này, ông cụ Thành đang bàn luận viển vông cùng mấy người Tư Mã Tư! Thậm chí còn nói tới vấn đề phân chia Thánh Huyết của Đế Tuấn! Hiển nhiên, giờ phút này nhà họ Thành đã loại bỏ Tiêu Chính Văn, còn Võ Anh Hào cũng lười nhập hội với những người này nên đã chào tạm biệt ông cụ Thành từ sớm, đuổi theo Tiêu Chính Văn trở về thành phố. Sau khi tiễn mấy người Tư Mã Tư trở về phòng của mình, Thành Hân Nhi mới nói với ông cụ Thành bằng vẻ khó hiểu: “Tộc trưởng! Sao ông lại phải dùng cách này đuổi anh Tiêu đi?” “Nếu như từ lúc bắt đầu, ông đã không coi trọng anh Tiêu, có thể không mời anh ấy mà, nhưng…” “Nhưng cái gì?” Ông cụ Thành cười khẩy, thẳng thừng ngắt lời Thành Hân Nhi: “Cháu gái, cháu nghĩ chuyện này đơn giản quá, cháu tưởng ông đang nhằm vào Tiêu Chính Văn và thế tục sao?” “Không đơn giản như cháu nghĩ đâu!” “Đừng thấy trong thế tục bàn tán thổi phồng Tiêu Chính Văn vô cùng cao siêu mà lầm, từ biểu hiện của Tiêu Chính Văn hôm nay cho thấy, rõ ràng cậu ta không đủ sức!” “Bất kể là nói tới cây giáo Bá Vương, hay ân oán xưa cũ của mấy thế gia, từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn đều câm như hến, chứng tỏ cậu ta chột dạ!”