Phản bội nhà họ Thành, hay nói cách khác là đâm cho nhà họ Thành một nhát dao từ sau lưng quả là cách làm việc bình thường của nhà họ Khổng. “Rầm!” Cuối cùng ông cụ nhà họ Thành chém một kiếm vào kết giới phòng vệ được bày bố rồi lao đến giết Khổng Tề Thiên. Lúc này ông cụ Thành khí thế ngút trời, cực kỳ hung tợn, sát khí quanh người như có thực thể biến thành làn sương khói màu trắng. Đám người Tư Mã Tư chỉ khinh thường nhìn ông cụ Thành, không hề lo lắng cho an nguy của Khổng Tề Thiên. Nếu Khổng Tề Thiên chỉ có chút bản lĩnh này thì ông ta đã uống phí năm lần luân hồi rồi. “Khổng Tề Thiên, đi chết đi”. Ánh mắt ông cụ Thành đầy vẻ hung dữ, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cụ ta. “Ha ha!” Khổng Tề Thiên ngửa đầu lên trời bật cười: “Ông cụ Thành, ông mất trí rồi sao, chỉ dựa vào ông mà cũng có thể phá được sách cổ ngàn năm của nhà họ Khổng? Haizz, ông đúng là khiến tôi thất vọng quá”. Ông ta vừa dứt lời, vô số thẻ tre cực lớn từ trên trời rơi xuống, gần như chỉ trong thoáng chốc đã bao vây ông cụ Thành trong đó. Thấy mấy thẻ tre đó tạo ra một cái lồng nhốt, uy lực kiếm của ông cụ Thành cũng bị thẻ tre trước mặt chặn lại, lòng ông cụ Thành chùng xuống. Vội vàng giành lấy sự sống chạy khỏi vòng vây này trước khi lồng nhốt này bị thu lại. Ngay khi Khổng Tề Thiên đang định đuổi giết lần nữa, một bóng người màu đen bỗng xuất hiện trên bầu trời Thái Sơn. “Nhà họ Khổng to gan, dám tác oai tác quái ở nhà họ Thành”. Cuối cùng cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai canh giữ trong thế tục của nhà họ Thành đã ra tay. “Nhà họ Tư Mã, nhà họ Khổng, các người không nên có ý đồ xấu với nhà họ Thành bọn tôi”. Bóng người đó chậm rãi đi đến, uy lực bao phủ khắp Thái Sơn. Ông cụ Thành nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen, con ngươi hơi co rút lại, vì người này chính là cụ tổ đời thứ ba của nhà họ Thành, tên là Thành Hạo. Năm đó cũng từng đi theo Tiết Nhân Quý chinh chiến về phía Đông. Không ngờ người nhà họ Thành trấn giữ trong thế tục thế mà lại là người có danh tiếng nhất này. Nhưng tiếc là Thành Hạo đã không có sức chiến đấu như lúc đầu nữa, bây giờ chỉ đành miễn cưỡng nâng cao cảnh giới lên Nhân Vương cấp hai. Ngay khi ông ta xuất hiện, một bóng người cũng bay đến với tốc độ ánh sáng, nhoáng cái đã xuất hiện ở phía đối diện với Thành Hạo. “thành hạo? Thảo nào mấy ngàn năm nay, ngoài lãnh thổ không tìm thấy bóng dáng của ông, hóa ra đã bị thương nặng từ sau khi cuộc hành quân, vẫn luôn trốn ở Thái Sơn.” “Nhưng tiếc là chỉ dựa vào một mình ông đã không còn sức cứu vãn nữa rồi, kết cục của nhà họ Thành cũng sẽ không thay đổi chỉ vì có ông ở đây, nếu tôi là ông thì sẽ không xuất hiện.” Quảng Lăng Tử chắp tay ra sau lưng, mắt lóe lên hai tia sáng nhìn về phía Thành hạo. Phía sau hắn có Cửu U Cung chống lưng, dĩ nhiên sẽ không xem Thành Hạo ra gì,có thể nói một hai cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đã không thể thay đổi kết cục của nhà họ Thành rồi.