Khổng Tề Thiên thấp giọng, trong ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo. “Chuyện này không gấp, so với anh ta, Tiêu Chính Văn mới là kẻ địch lớn số một của chúng ta, nhưng tôi tin sẽ có người diệt trừ tai họa lớn thay chúng ta!”, Tư Mã Tư cười nhạt. Long Kinh, bên trong phòng hội nghị của tập đoàn Vy Nhan, Thành Hạo và Thành Vĩnh Chí tháo chạy cả chặng đường ủ rũ ngồi trên sô pha. Đối diện với bọn họ chính là Thành Hân Nhi được Tiêu Chính Văn dẫn đi khi trước. Hôm nay, Thành Hân Nhi đặc biệt mặc một bộ đồ hết sức gợi cảm, một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, bên trên đôi chân thon dài còn đeo cả tất lưới đen! Đôi chân thon dài thẳng tắp và vòng eo không chút mỡ thừa. Bên trên đeo một chiếc thắt lưng nhỏ nửa kín nửa hở, càng làm nổi bật hơn “hương vị” của người phụ nữ! “Hân Nhi, còn không mau chào hỏi thế tổ đi!”, Thành Vĩnh Chí ra hiệu bằng ánh mắt cho Thành Hân Nhi, nói. Thành Hạo dù gì cũng là thế tổ đời thứ ba của nhà họ Thành, luận về vai vế thì Thành Hân Nhi sẽ là cháu gái đời thứ mười chín của cụ ta! Lúc này, Thành Hạo cũng đang bơ phờ ngồi trên sô pha. Thật ra việc nhà họ Thành bị tiêu diệt hết cả gia tộc lần này, Thành Hạo mới là người thật sự nên chịu hết mọi trách nhiệm! Ông cụ Thành đứng về phía mấy người Tư Mã Tư chính là do Thành Hạo thúc đẩy bên trong. Dẫu sao cụ ta cũng là người tới từ thời đại Đại Đường, biết rõ hoàng thất ai ai cũng thâm sâu không thể lường, so với bọn họ thì thế lực của Tiêu Chính Văn dường như có thể không cần đếm xỉa tới! Vậy nên dưới sự chỉ đạo của cụ ta, ông cụ Thành mới làm khó Tiêu Chính Văn đủ điều. Thế nhưng lần này thì cụ ta thật sự đã nhìn nhầm rồi, khiến cho cả nhà họ Thành đều bị mấy người Tư Mã Tư tiêu diệt tận gốc! Chẳng bao lâu sau, cửa phòng hội nghị được mở ra, Tiêu Chính Văn sải bước tiến vào trong. Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Thành Hạo do dự mất một lúc, cuối cùng vẫn nghiến răng đứng dậy, chắp tay vái Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, vất vả cho cậu Tiêu trong lúc nguy nan cứu được Hân Nhi và Hào Nhi, giúp nhà họ Thành chúng tôi giữ được hương khói truyền đời!” Tiêu Chính Văn liếc nhìn Thành Hạo và Thành Vĩnh Chí, hai người bọn họ bởi vì vội vàng tháo chạy nên mãi tới bây giờ vẫn cả người đầy Thánh Huyết, trên mặt trên người chỗ nào cũng là vết thương chi chít, thoạt nhìn nhếch nhác vô cùng! “Hai vị, hôm nay hai vị tìm tới đây không biết là có chuyện gì?”, Tiêu Chính Văn nói với giọng điệu lạnh nhạt. Trước đây Tiêu Chính Văn vẫn luôn nhắc nhở nhà họ Thành tuyệt đối đừng tự hiểu lầm, mấy người Tư Mã Tư không có ý tốt gì, nhà họ Thành tốt nhất đừng nhảy vào vũng bùn này! Thế nhưng kết quả thì sao?